Sunday, November 30, 2008

Tôi 20


Hôm nay là 30/11/2008, và tôi sinh ngày 30/11/1988, tôi 20.

............

Hình như cũng đã hơn 6 năm rồi, uh, chính xác là 6 năm rồi, tôi có thói quen giữ ngày 30/11 dành cho riêng mình. Mọi kế hoạch ăn chơi, đi đú với bạn bè và các mối quan hệ, tôi luôn dành cho những ngày trước đó. Vậy nên tôi có phương châm, sinh nhật là ăn cả tuần :D. Và 30/11 là của tôi.

Tôi đi với Kot, với má, với nhóm VUS, với bộ 5, với lão ku, và pé Giang, etc. Thật sự rất vui, tôi không bao giờ lừa dối xúc cảm của mình trước họ. Tôi vui khi ở bên họ.

Sinh nhật này tôi nhận được nhiều thứ: tình yêu thương, sự quan tâm của mọi người. Tôi yêu mọi người.

Và nhờ vào sinh nhật này, tôi đã hoàn tất nấm mộ cho một tình yêu, không chần chừ hay kéo dài chi hết. Chấm dứt thật sự. Kết thúc là điều tất yếu khi tâm hồn đã chai sạn, cằn cỗi.

Sinh nhật nào tôi cũng vui. Và 30/11 nào tôi cũng cô đơn và trống trãi. Tôi hài lòng với sinh nhật của mình. hì hì!

======================

20.

Tôi có ba, có mẹ, có anh trai. Tôi có một gia đình.

Tôi có Kot.

Tôi có bộ 5.

Tôi có má.

Tôi có nhiều bạn bè.

Tôi có những mơ ước của sự cầu tiến, của tham vọng.

Tôi có một tương lại huy hoàng ở phía trước.

20, tôi không cho mình được phép tiến lùi vào quá khứ và bỏ dở tương lai.

20, tôi chính thức khép cửa trái tim mình.

------------------------------

Một lời cảm ơn ...

Đến Kot vì bức thiệp và lá thư, và cảm ơn sự yêu thương của ku.

Đến má vì má đã quan tâm đến con, đã chịu khổ, trưa nắng chở con đi lòng vòng mua giày, mua quần áo. [ dù cho con với má chẳng kiếm chác được gì ;))]

Đến bộ 5 vì đã luôn yêu thương tao như ngày thơ bé.

Đến đại k Hồng Anh vì tin nhắn hết sức dễ thương và giúp em cái vụ PUK.

Đến pé Giang vì đã luôn làm chị vui.

Đến Meg, vì đã luôn giúp tao là tao.

-----------------------------

Cứ đến 30/11 là tôi luôn tự hứa với mình nhiều thứ. Nào là phải mạnh mẽ lên, nào là phải chăm học lên, nào là phải hạnh phúc lên. Và thường thì tôi luôn...thất hứa với bản thân mình. Nhưng tôi luôn tự hứa vào ngày này, xem như là món quà cho chính mình, dù là hão huyền. ha ha ha ha ha.

Năm nay tôi tự hứa với mình là phải học chăm chỉ lên lên lên, phải cứng cỏi hơn nữa nữa, phải vui vẻ lên , phải có thêm nhiều bạn, .... Oài, tôi hứa nhiều quá. hiii

Friday, November 21, 2008

Khi giấc mơ về


Yêu bắt đầu từ chữ duyên nhưng hai người cần yêu nhau trọn vẹn còn phải có chữ phận. Với ai tình yêu bắt đầu có duyên cớ và chia tay với đầy đủ lý do biện minh. Còn tình yêu đến với em không ngờ và rồi cũng lặng lẽ bước đi không nói trước. Cũng giống như cách em bắt đầu và kết thúc tình mình chỉ bằng một câu hát xa đưa, “Khi giấc mơ về” …
Khi giấc mơ đã quay trở về
Em vẫn không tin rằng
Có ngày em ra đón anh nơi cuối đường.
Anh nhớ không khi xưa ta gặp nhau
Chính cũng nơi đây ta ngồi mơ...
Về giấc mơ nơi thiên đường.
Em mộng mơ nhủ mình sẽ yêu dài lâu lắm. Còn anh lơi lả nghĩ rằng tình chỉ là bóng chim câu. Nên cách ta đến với nhau tựa như một giấc mơ đến giờ vẫn còn nguyên những tiếng thở sâu, những câu nói mớ thổn thức và cả những hạt long lanh buồn lẩn trong khoé mắt. Thật đấy! Hay có giả đi chăng nữa đấy, em vẫn tin rằng, có ngày sẽ gặp lại giấc chiêm bao ngọt ngào ấy. Bởi tình trong em vẫn còn đong đếm từng ngày buồn bã mà đâu biết liệu trong anh niềm yêu có bao nhiêu đấy hay đã cạn hết!
Người ta cứ ví von cuộc đời là một con đường, gặp nhau là chuyện ngẫu nhiên và đi ngang qua nhau là điều bình thường. Còn em khi sinh ra trong đời và tới tuổi vừa yêu chỉ biết đứng nơi chặng cuối một con đường để chờ đợi và trao đi yêu thương. Điều ấy làm nên em, một giản dị, một yêu, một xót đắng! Cho đến lúc mình thuộc về nhau, anh mới hiểu rằng, em là một người quá khác so với những trạm dừng chân anh từng ghé tới. Anh chợt hiểu ra em đâu phải chỉ chân thật đến lạ kỳ mà sự hiếm có những nỗi hi sinh trong em xứng đáng nhận về nhiều tình hơn là để yêu. Đó chính là lúc, anh dứt áo ra đi..
Rồi một ngày anh đi
Em buồn như khóc anh đâu hay biết
Bao đêm em thức nước mắt đầy vơi rớt theo dêm dài.
Dù giờ này em biết
Xa nhau năm tháng hôm nay anh cũng đã quay về đây,
Bên em đêm ngày chẳng muốn chia tay.
Anh đối diện với sự thật rằng em là thứ bùa thuần khiết làm sự chân giả trong anh tự cúi mình hiện hữu. Tựa như lúc trước khi anh bước đến bên em một cách lãng tử với bụi đường vạn dặm những cuộc tình mây mưa giờ phải khập khiễng sóng đôi cùng em chỉ trên đôi chân trần giấu kỹ. Ấy thế nhưng em đã yêu đến độ làm sáng mát tâm hồn anh và thả vào đó cơn gió lành thứ tha. Vào chính lúc ấy, trong khi một bên là những cân đo về hạnh phúc của mình, một bên là những nghĩ suy cho em, anh đã chọn cho mình lối đi em không hề mong muốn.. Xa em để em có người yêu thương xứng đáng hơn anh!
Nhưng tiếc thay anh ơi
Những mộng mơ mãi cũng chỉ là những mộng mơ,
Chẳng có thiên đường bao giờ!
Em biết anh trách em
Cũng vì em bước đi con đuờng
Nơi mà ta chẳng thể đến với nhau bao giờ.
Câu chuyện tình rồi sẽ khép lại cọt kẹt như cánh cửa trì hoãn những cái nhìn sau cuối. Em vội vàng kiếm một góc khuất úp mặt vào đó thổn thức và uất hận. Anh âm thầm sải bước lựa cho thân mình bớt run và kiêu hãnh ngẩng đầu. Đâu là câu trả lời thỏa đáng cho em và đâu là lời bào chữa hợp lý cho anh. Mình tự nhiên đứng giữa một cánh đồng trống trải những lời thì thầm than khóc, trên đầu tan tác bóng mây ảm đạm, gió thúc từng hồi đau đớn còn bước chân đi bết dính xót xa... Vì sao giữa ngã ba đường người chọn cho cả hai hai ngả gập ghềnh. Chẳng phải khi xa nhau mỗi người sẽ lại một mình ôm hết thảy nhớ thương dồn lại câm nín, đơn phương mang nặng bóng hình rạn vỡ rồi biết tới khi nào những đoạn đường đan xen vào đời nhau lần nữa đây?
Lần cuối cùng bên nhau, em đã muốn trách hờn anh mà không thể thốt lên lời. Lần cuối ấy nhìn nhau, anh vẫn chỉ giữ kín những lời giải đáp tại sao trong em. Để rồi, giữa sân ga tiễn đưa những mối tình tan vỡ, nước mắt em không thể níu bước cái quay lưng vội vã của anh. Con tàu định mệnh mang anh đi bỏ lại đằng sau làn khói hào hển, vội vã sầm sập khuất dần trong tiếng khóc ngất của em. - Anh! Yêu là thế sao!? Cả hạnh phúc và bất hạnh rơi xuống: ban đầu tan dần vị ngọt để cho nhựa đắng sau cùng ứa ra. - Em! Em sẽ không biết trong tim anh chỉ có bóng hình một người anh yêu mãi mãi. Nếu yêu là dành cho nhau hạnh phúc, anh sẵn sàng nhường bước cho một nguời xứng đáng hơn anh. Và cho dù yêu là phải cách xa em…
Đường gập ghềnh em đi,
Riêng một mình em đường dài em đi
Nơi đây anh đứng chẳng biết làm chi chẳng biết nói gì,
Rồi chợt buồn em khóc
Anh đâu hay biết trong tim em chỉ có riêng mình anh,Y
êu anh cho dù phải cách xa anh.
Đếm trong đời được mấy niềm vui hạnh phúc, mà sao nhớ thật nhiều những nỗi buồn bất hạnh? Em cứ mãi tự hào về mình chuyên chính, tri kỷ mà quên đi, đôi khi không hoàn hảo mới cần bù đắp cho nhau. Anh lại vô tình cho rằng mình hi sinh tình yêu là cách cho em tương lai tốt đẹp mà không hiểu, có khi yêu là trọn vẹn cả đời. Để giờ đây, trong anh là xót xa còn em lại đầy nhức nhối.
Em mãi mơ giấc mơ đêm ngàyEm có anh bên em muôn đờiNhưng chẳng biết nên làm thế nào.Em biết anh trách emCũng vì em bước đi con đườngNơi mà ta chẳng thể đến với nhau bao giờ
Em sẽ vẫn mơ về một nơi tựa thiên đường có thực, giản đơn là nơi đó có anh bên cạnh. Còn anh, nếu nghe đâu đó câu hát cuối cùng trong bài "Khi giấc mơ về", có nghĩ, yêu bắt đầu từ chữ duyên nhưng hai người cần yêu nhau trọn vẹn...
Source : http://www.nhacso.net/ [ chuyên mục bài hát vàng]
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Bài này Kumy gửi lâu rồi, nghe cũng nhiều rồi. Nhưng phải đến hôm nay mới đủ "dũng cảm " post lên cho bà con nghe. Bài hát thì không có gì mới, chỉ có mỗi đoạn cảm xúc là mới thôi. Mời mọi người cùng đọc, nghe nhạc và cũng ngẫm nghĩ một chút
====================================================

Viết cho cậu


[Viết cho một giây phút mộng ảo và dành riêng cho một người đã từng tồn tại trong đời]
Ai trong đời cũng có cho riêng mình một mùa đông kỉ niệm. Riêng rôi, tôi gọi đông là mùa đặc biệt. Tôi chẳng yêu đông như người khác vẫn bảo, chỉ đơn giản tôi thấy được phần nào đó con người tôi trong cái giá lạnh tê tái của mùa đông mà thôi. Đông không rực rỡ như xuân, không chói chang như hạ và cũng chẳng lãng mạn như thu. Nhưng đông với tôi luôn đặc biệt.
Đông dắt tôi đến với cậu. Hai đứa nhóc thơ trẻ nhìn nhau cười khúc khích. Lần đầu tiên tôi thấy một nụ cười dễ thương đến vậy. Và có lẽ cho đến bây giờ, nụ cười của cậu vẫn là nụ cười dễ thương duy nhất trong đời tôi. Ngày tôi gặp cậu là ngày Đà Lạt vào đông. Tôi không thể bắt trí nhớ mình quay về cái ngày xưa ấy, càng không thể chiếu lại kí ức mình liền mạnh như một cuốn phim âm bản. Nhưng đâu đó trong mơ hồ kí ức, tôi nhớ rằng đó là một đêm đông rất lạnh. Tôi theo ba mẹ đến nhà cậu chơi. Và tôi gặp cậu.
Cậu đẹp lắm, cứ như một thiên thần vậy. Đôi mắt to tròn mạnh mẽ, lông mày rậm đen, mũi thẳng và miệng bướng bĩnh. Tôi còn nhớ mẹ bảo " Thằng bé lớn lên chắc sẽ đẹp trai lắm'. Và quả là thế, cậu đẹp.
Tôi không thường xuyên gặp cậu, nếu không muốn nói là hiếm khi. Vì tôi chỉ lên Đà Lạt mỗi năm một lần, họa may lắm thì hai lần một năm. Và mỗi lần lên tôi chỉ chuyên tâm vào một việc duy nhất : ngủ. Tôi nhớ lần nào tôi lên cậu cũng đến rủ tôi đi chơi. Nhưng tôi chỉ đi một vài lần. Tôi không ghét cậu, tôi từ chối vì tôi nghĩ tôi và cậu quá khác nhau để có thể trở thành bạn. Tôi suy nghĩ theo lối nghĩ vẫn vơ của một đứa trẻ.
Và chúng ta theo ngày tháng cũng lớn dần lên. Cậu thay đổi, tôi cũng thay đổi. Nhưng duy chỉ có tình cảm cậu dành cho tôi là không hề thay đổi. Tôi quý trọng điều đó. Nhưng nó không đủ để khiến tôi chấp nhận tình cảm ấy nơi cậu. Tôi đã nói rồi mà, tôi và cậu khác nhau quá. Cậu lạnh lẽo sống khép kín nội tâm, còn tôi lại điên khùng theo cảm tính. Tôi sợ tôi sẽ làm cậu tổn thương. Lại một suy nghĩ ngớ ngẫn. Nhưng quả thật là tôi đã nghĩ như thế.
Ngày cậu đi, cậu gọi điện cho tôi hỏi tôi có muốn cậu ở lại không. Tại sao phải ở lại? Qua bên ấy, cậu sẽ có một con đường sáng lạng để phát triển. Lúc bấy giờ tôi tin chắc trong suy nghĩ của mình rằng đi là một giải pháp hoàn hảo cho cậu. Vì thế tôi đã nói " Đi đi, đừng quay đầu làm gì.". Tôi nhớ như in từng chữ mà tôi đã nói, vì lúc này từng câu từng chữ ấy vẫn luôn là niềm hối tiếc lớn nhất đời tôi.
Một ngày đẹp trời, nắng xanh không gợn mây. Mẹ cậu gọi cho tôi thông báo tin dữ. Cậu đi rồi, tai nạn. Đơn giản là tai nạn và cậu đi rồi. Tôi nói lời chia buồn với mẹ rồi cúp máy. Tôi chẳng biết lúc đó tôi đã nghĩ gì, tôi bị mất sạch kí ức về lúc ấy. Có lẽ tôi đã ngồi xuống đất, thở chầm chậm từng ngụm không khí. Và cố gắng gọi tên cậu sao cho thật tròn chữ. Nhưng có lẽ chỉ là có lẽ...
Tôi không lên dự đám tang cậu vì bận thi. Nhưng dường như là bản thân tôi không muốn lên, tôi sợ. Sợ nhìn vào di ảnh của cậu, sợ cậu trách mắng tôi sao không giữ cậu lại ngày hôm ấy. Và điều tôi sợ hãi nhất chính là tình cảm tôi dành cho cậu. Tôi phải giết nó đi nếu muốn sống tiếp.
Và cậu thấy đấy, tôi làm rất giỏi. Lừa phĩnh bản thân mình là việc duy nhất trên đời này tôi làm tốt.
Nhưng đôi khi tôi lại nhớ cậu rất nhiều, nhiều lắm. Tôi hối tiếc vì những suy nghĩ ngu ngốc ấy, và rằng tôi đã không giữ cậu lại. Tôi luôn tự hỏi tại sao tôi phải trãi qua những chuyện này, tại sao ông trời lại làm thế. Những câu hỏi này đã bám theo tôi suốt thời gian dài. Đến bây giờ thì tôi đã hiểu. Con người khi trải qua một cái gì mất mát quá lớn thì tự khắc con người phải thích ứng để sinh tồn. Tôi mất cậu, tôi hụt hẫng đớn đau. Nhưng nhờ thế mà khi tôi chia tay với người, tôi đã đứng dậy mạnh mẽ và đầy kiêu hãnh. Vì tôi đã từng trãi qua mất mát lớn hơn trong cuộc đời. Đó là cậu!
Dù câu ở đâu, cậu vẫn mãi là hiện thân cho những gì tốt đẹp và ngọt ngào nhất mà tôi từng biết. Luôn luôn và sẽ mãi là như vậy.

Hờ hững


Tôi có một giấc mơ nhợt nhạt
Nơi xa xăm trong tận cùng hờ hững
Tôi có một giấc mơ nhợt nhạt
Trong giấc mơ, em chỉ là cát bụi
Bay vất vưởng nhạt nhòa trong không trung
Và vô tình em đáp xuống tim tôi
Buông lời nhỏ "này, người yêu tôi nhé"
Tôi băn khoăng, hoang mang thêm một chút
"yêu thương ư? liệu có được chăng?
Em chỉ là hạt bụi nhỏ đời trần
Em đến, em sẽ ra đi
Vậy yêu thương kia em cần chi nữa?"
Và cứ thế tôi phủi em ra khỏi tim mình
Tôi có một giấc mơ nhợt nhạt
Nơi sâu thẳm nỗi đau vô thường
Giấc mơ ấy, em là nàng tiên kiều diễm
Em bước qua tôi, cười khúc khích
Tôi thẫn thờ, ngu dại đến si người
Và tuân theo ý chí của trái tim
Tôi bật lên theo tiềm thức
"Này em, ta yêu nhau nhé?"
"Yêu nhau ư? Liệu có được chăng?
Ta chỉ vừa gặp nhau và không hề quen biết
Người yêu em chỉ bằng mắt, không bằng tim
Rồi người sẽ gặp một nàng tiên xinh đẹp khác
Vậy yêu thương kia người cần chi nữa?"
Và cứ thế, em bước ngang đời tôi
Mỗi dấu hài là một vũng nhỏ niềm đau
Liệu chăng em biết có bao nhiêu dấu hài?
[Meggie]

Lắc lư


Lắc lư, xích đu gỗ lắc lư
Em ngồi lên, anh ngồi bên cạnh
Chân anh đẩy xích đu lắc lư
Đưa em lên thiên đàng, đưa em ngủ ngon trong tay ấm

Lắc lư, xích đu gỗ lắc lư
Em ngồi lên, anh thời đã vắng
Chân em đẩy, mắt nhắm nghiền, khẽ nói
“anh đi rồi, anh đi rồi”
Xích đu lắc lư chao đảo trong nỗi nhớ
Xích đu kẽo kẹt gọi tên người

Lắc lư, xích đu gỗ cứ mãi lắc lư
Em ngồi lên, bóng anh ngồi cạnh
Anh vuốt tóc em, nắm tay em nhỏ bé
Hôn lên má, lên tóc mây rũ mềm
Em cứ đẩy, xích đu cứ lắc lư
Em đâu hay biết anh đang bên cạnh

Lắc lư, xích đu gỗ lắc lư
Bóng em ngồi lên, bóng anh đẩy
Em vui sướng cười tươi như hoa nắng
“thấy anh rồi, giữ anh mãi thôi”
Lắc lư, xích đu gỗ lại lắc lư
Bóng em ngồi lên, bóng anh ngồi cạnh
Tựa vai nhau, nắm tay nhau thật chặt
Có nhau rồi, phải giữ chặt nhau thôi!
[Meggie]

happy birthday my soulmate


21/5 : sinh nhật cậu, ngày mà cậu bước một chân qua tuổi 20 và chuẩn bị nhấc nốt chân kia
22/5 : hôm nay mới thật sự là ngày "cấp phép" cho cậu một "tôi 20". Vì thế tôi được phép và sẵn sàng gọi cậu là "ê, đồ 20"
Tôi yêu quý cậu.
Có thể không to tát, không hào hùng gì cho lắm. Nhưng tôi và cậu có lẽ cũng đã trải qua nhiều chuyện vui buồn. Nghe thật nực cười nhưng đôi khi tôi chỉ muốn cậu là của riêng tôi và cảm thấy ghen tức khi cậu không chú ý đến tôi. Nhưng có lẽ tại tôi tham lam và ích kỉ quá, tôi cứ muốn cậu phải dính chặt lấy tôi trên chính cuộc sống của mình. Bây giờ, sau một khoảng lặng, chúng ta đã trưởng thành hơn, cả tôi và cậu. Tôi chợt nhận ra cậu có con đường riêng của mình, và tôi cũng thế. Không chung một đường nhưng không có nghĩa là đối nghịch. Tôi đã từng nghĩ không gặp nhau cậu sẽ quên tôi nhanh lắm, nhưng tôi đã nhầm. Nhầm cho cậu và nhầm cho cả chính tôi. Vào khoảng lặng ấy, tôi vẫn nhớ đến cậu, rất nhiều. Và tôi hiểu rằng bạn bè về một phần nào đó cũng giống như hai người yêu nhau vậy, không phải lúc nào cũng kè kè bên nhau mới vui vẻ.
Bây giờ nghĩ lại tôi thật sự cảm ơn cái khoảng lặng ấy lắm lắm. Nó giúp tôi nhận ra cậu tuyệt vời thế nào, và tôi cần phải làm gì để giữ tình bạn của chúng ta. Không hẳn là tất cả, nhưng cậu là người hiểu rõ tôi nhất. Và tôi luôn luôn cần cậu bên mình. Ích kỉ nhỉ
Hey, phải nói thật là tôi cực kì thích tình bạn của tôi và cậu bây giờ. Thú vị vô cùng. Tôi thích lang thang quán xá với cậu, thích nghe cậu kể chuyện này chuyện nọ, thích nhìn khuông mặt này T^T của cậu lắm, đồ 20 à.

20 là lớn rồi đó đồ 20 à, phải biết chăm sóc bản thân nhé.
Tôi vẫn thế, mãi sau lưng cậu. Cần thì ngã vào tôi mà ngủ [ngủ thôi, đừng sờ mò gì đó]
Tôi hi vọng những điều thật đẹp đến với cậu. Không hi vọng con đường tương lai của cậu bằng phẳng đầy hoa hồng. Vì như thế không tốt cho cậu tí nào.
Và tôi cũng hi vọng cậu vẫn sẽ mãi như thế, một cậu với cái mặt thế này T^T. Một cậu có thể lang thang cafe với tôi, và ngồi với tôi hàng giờ để tán dóc
Yêu cậu nhiều lắm đồ 20

Nụ hôn đầu


Lâu rồi mới đọc được một cuốn sách hay và mộc mạc đến thế.

"Từ một đứa con gái hay mắc cỡ, nhút nhát, tôi đã trở thành một người phụ nữ có cá tính, không còn sợ hãi khi đường đầu với những khó khắn"
[Anna Dostoevsky]
"Không xinh đẹp chính là một phước lành thật sự. Không xinh đẹp đã buộc tôi phát triển bên trong thật hoàn hảo"
[ Golda Meir ]
"Tôi có nên hút điếu thuốc đó không? Nếu tôi không hút, tụi nó có cười vào mặt tôi không? Chúng có hùa nhau đánh tôi vì nghĩ rằng tôi khinh rẻ những thứ mà chúng cho tôi? Cuối cùng, với những ý nghĩ đó chạy quanh đầu, tôi chỉ nói " không..., cảm ơn, nhưng mình không hút thuốc"
[Maudie Conrad ]
Chỉ chừng ấy thôi có thể bạn đã hình dung được cuốn sách đang nói về những gì...chuyện con gái. Từ suy nghĩ của một cô bé 13 tuổi về cái mụn bất trị đến hồi tưởng của cô gái 19 tuổi về những gì mình đã vấp phải và làm cách nào để vượt qua. Tưởng chừng như vô cùng nhỏ nhặt và vặt vãnh,  nhưng thật ra mỗi chúng ta đều học rất nhiều từ những việc nho nhỏ ấy. Chúng ta học cách thương yêu gia đình, rằng không bao giờ nên hét lên với đứa em trai bướng bĩnh rằng "tao ghét mày" hay "cút khỏi đời tao đi" vì thật ra chúng ta không biết liệu ngày mai ta có còn được nhìn thấy khuông mặt thân yêu kia hay không [Đứa em trai hoàn hảo - Kacy Gillber-Gard]. Chúng ta còn dễ dàng nhận ra một thông điệp vô cùng ý nghĩa trong hàng tá thông điệp mà cuốn sách mang lại: Có thể bạn sinh thiếu tháng, bạn không có một cơ thể khỏe mạnh nhưng điều đó không hề ngăn cản bạn có được giấy khen môn bóng rổ, chạy việt dã và cả điền kinh.Và lớn hơn những tấm bằng khen ấy, bạn là điều kì diệu của cuộc sống và của cha mẹ bạn [Những điều lớn lao Dallas Nicole Woodburn].
Cuốn sách là tập hợp của gần 50 câu chuyện có thật trên thế giới. Mộc mạc, giản gì không hề cao sang, cuốn sách được viết như một cuốn nhật kí chung của...con gái về tất cả mọi chuyện. Nhưng đằng sau những ý nghĩ tưởng chừng trẻ con ấy là cả một bài học to lớn trong cuộc sống, vì thật ra không có gì to lớn mà không được tao nên từ những thứ nhỏ hơn. Sẽ là một cuốn sách tuyệt vời cho bạn gái và kể cả con trai.
Sách được chia thành 9 phần với mục địch khác nhau
1, Chuyện con gái.
2, Sức mạnh bản thân.
3, Tình bạn.
4, Gia đình.
5, Chị em gái.
6, Áp lực.
7, Khi bạn thích ai đó.
8, Thay đổi, thay đổi và đổi thay nhiều nữa.
9, Tự do là chính mình.
++++++++++++
Có lẽ điểm nhấn nổi bật nhất trông cuốn sách chính là "Con gái nói với con gái"
Meg xin trích dẫn một vài đoạn :
Một trong những cách chứng tỏ rằng một cậu con trai thích bạn :
1, Cậu ta cư xử thật ngọt ngào.
2, Cậu ta ngồi cạnh hay phía trước bạn.
3, Cậu ta bắt đầu xa lánh bạn trong ba tuần và tỏ ra như người lạ xung quanh bạn.
4, Cậu ta mời bạn đi chơi.
[ Christie, 12 tuổi]
Không bao giờ viết thư cho một cậu con trai nói rằng bạn thích cậu ta khi bạn chưa biết gì về cậu ta cả
[ Daria, 13 tuổi]
1, Không bao giờ ăn rau xanh vào lúc hẹn hò
2, Nước ngọt + lái xa nhanh = đôi giày te tua
3, Hãy thật lòng với bạn bè trước khi thật lòng với bạn trai.
4, Bản tính ai cũng tốt.
5, Cười lớn khi ai đó chọc quê bạn.
7, Làm bài tập khoa học trước.
8, Chơi với em khi có thời gian.
9, Mỗi tháng, làm trẻ con lại một lần, chơi búp bê Barbie, chơi với chú ngựa nhỏ...
10, Tôn trọng ba mẹ, nhưng cũng phải nói khi mình đúng.
11, Những cô gái nổi tiếng đôi khi cũng khó an toàn.
12, Đừng có chạy trong cửa hàng, vì bạn có thể sẽ tung vào một bà lão.
13, Đừng có độn ngực, ai cũng có thể nhận ra cả.
14, Là người đầu tiên xin lỗi khi mà bạn cãi nhau với bạn thân
[ Fabiola, 11 tuổi]
Nếu một cậu con trai nói rằng bạn thật xấu xí, thì cậu ta đã sai rồi. Con trai phải hiểu bạn thì mới thích bạn được. Vấn đề không phải ở chỗ vẻ bên ngoài đẹp đẽ, mà là cái bên trong. Mỗi người mang một vẻ riêng.
[ Katheryne, 10 tuổi]
Nếu bạn trai muốn bạn làm một điều gì mà bạn chưa sẳn sàng,cậu ta không phải là tình yêu đích thực. Thình yêu đích thực sẽ chờ cho đến lúc bạn thật sự sẵn sàng
[ Terra, 13 tuổi]
khi tranh cãi với bạn bè, nếu người kia hỏi "vì sao cậu lại nổi điên với mình" thì đừng trả lời "cậu biết vì sao mình nổi điên với cậu mà!", bởi vì có lẽ người kia không biết thật, và không thể hiểu họ đã làm gì sai.
[Kristen,11 tuổi]
Đừng hẹn hò với người con trai có tính lẳng lơ. Có đôi khi rốt cuộc cậu ta lại đi quen với bạn thân của bạn
[Alama, 13 tuổi]
Dù người khác xử tệ thế nào với bạn thì cũng đừng cố mà xử tồi lại, điều đó chỉ làm vấn đề tệ thêm thôi. Chỉ nên cố làm bạn với nhau.
[Bryttan, 9 tuổi]
Con trai lớp 7 thường không có mấy thích thú trong chuyện lãng mạn.
Luôn bôi thuốc khử mùi cơ thể sau khi học thể dục.
Không bao giờ bỏ con mèo vào trong ba lô.
Đừng giận bạn thân quá lâu, không có một người thứ 2 như nó đâu.
Luôn vui vẻ vì bạn có một gia đình.
[Mysticats, 12 tuổi]
Có những điều mà chính bản thân Meg vào cái lứa tuổi ấy không thể nghĩ ra hoặc thậm chí là không thể tưởng tượng được. Những đầu óc non nớt ấy có thể đúc kết những triết lí căn bản của cuộc sống mà không phải ai cũng hiểu được. Quả thật không thể coi thường trẻ con được.
**********
Ngày bố về
Tôi luôn nhớ rõ ngày mà tôi tìm được bố tôi. Lúc đó chỉ còn vài ngày là đến sinh nhật lần thứ 14 của tôi, mẹ bảo tôi đi mua vài thứ ở tiệm tạp hóa. Khi đến trước cửa tiệm, tôi thấy một người đàn ông ngồi trên chiếc moto Harley-Davidson. Chú ấy có mái tóc đen, mặc áo thun đen và quần Jean đen. Tôi nghĩ, chú ấy thật đẹp trai. Tôi không chút do dự khi quyết định sẽ đưa chú ấy về nhà gặp mẹ tôi. Mẹ tôi đã ly dị, một mình nuôi sáu đứa con, và tôi quyết định rằng sau khi gặp nhau, họ sẽ yêu nhau và cưới nhau.
Tôi đến gần chú ấy và nói :
-Chào, cháu tên là Pam. Chú tên gì?
Chú ấy cười và nói :
-Chào Pam, chú là Duke.
Tôi hỏi chú ấy đã có vợ chưa, và chú ấy bảo rằng "Chưa, nhưng mà chú nghĩ chú đã quá già so với cháu"
Tôi cười và nói :
-Cháu không ngốc thế đâu! Cháu muốn chú gặp mẹ cháu"
Chú ấy trông đầy sức sống. Tôi đã nghĩ rằng chú ấy rất hợp với mẹ tôi - mẹ cần chút hạnh phúc cho riêng mình. Mẹ đã cưới bố tôi khi bà còn rất trẻ, và bố lái xe tải nên rất ít khi ở nhà. Bố tôi nghiện rượu nên ông ấy tiêu hết tiền vào quán xá, mọi thứ khác trong gia đình đều trở thành gánh nặng cho mẹ tôi. Cuối cùng bà cũng ly dị bố tôi sau một hôm ông về nhà trong tình trạng say xỉn quá thể.
Mẹ tôi là người rất bảo thủ nhưng khiên tốn. Bà được nuôi dạy theo đạo tin lành ở một thị trấn nhỏ miền Nam. tôi tin rằng hôm nay sẽ là ngày may mắn của bà.
Tôi đưa chú Duke về nhà, nói với chú ấy rằng mẹ tôi rất đẹp và chắc chắn hai người sẽ nhanh chóng yêu nhau thôi. Chú ấy cười khi thấy tôi lại hứng thú như vậy, nhưng mẹ tôi đã ngăn ngay khi chúng tôi vừa về tới nhà. Tôi nói " Mẹ, đây là chú Duke, chú ấy sẽ cặp bồ với mẹ!". Chú ấy đứng đấy, bật ngón tay và nhìn thật tuyệt!
Mẹ tôi nhanh chóng mời chú ấy ra khỏi nhà và đi ra cửa để chỉ đường cho chú ấy. Chú ấy quay lại phía tôi và nói " Đừng có lo, chú không bỏ cuộc đâu."
Sau khi chú ấy đi, mẹ la tôi về việc đưa người lạ về nhà. " Con nghĩ gì thế hả? Ông ta trông như người điên. Mẹ cá là ông ta nhậu nhẹt suốt ngày."
Nhưng "người điên " đó đã không bỏ cuộc, như chú ấy đã hứa. Chú ấy cứ quay lại hoài, cuối cùng, mẹ tôi đã xiêu lòng. Họ hèn hò nhau vài ngày sau đó, và vào một ngày đẹp trời tháng Tư, mẹ tôi làm đám cưới với chú Duke. Chú ấy trở thành bố của Brenda, Ruth, Johny, Jody và tôi. Chú không để chúng tôi gọi là cha dượng. Chúng tôi đều là con của "bố", ai cũng yêu mến ông cả.
Ông đã có những ảnh hưởng lớn đến chúng tôi. Tôi không thể nhớ được đã bao giờ tôi phải nghe một lời sĩ nhục của ai chưa. Ông động viên chúng tôi hãy tin tưởng vào bản thân và chúng tôi có thể làm bất cứ thứ gì mà chúng tôi mong mỏi hay ước mơ. " chỉ cần có một mục tiêu và chiến đấu cho điều đó!". Ông đã nói với chúng tôi như vậy. Ông rất quan tâm đến chị em tôi và mẹ, ông sẵn sàng làm tất cả những gì có thể để đem lại hạnh phúc cho chúng tôi.
Vài năm sau, bố bắt đầu có vài vấn đề về sức khỏe, ông đi khám bác sĩ về cái cổ họng cứ làm ông ho và đau rát. Kết quả thật đáng buồn, bố tôi bị ung thư cổ họng. Ông chỉ có thể sống thêm được 6 tháng. Bác sĩ đã phải lắp một cái ống truyền thức ăn vào bụng vì ông không thể ăn hay uống tự nhiên được. Ông không bao giờ còn có thể nhâm nhi tách cafe vào buổi sáng khi ông ngắm những con chim nhảy nhót trong vườn, ăn những vụn thức ăn mà ông để dành cho chúng.
Vài tuần sau, chúng tôi nhận thấy ông sa sút rất nhanh - ông ngủ cả ngày. Ông hầu như chẳng còn gắng gượng gì nữa, chúng tôi phải động viên ông tiếp tục cố gắng chiến đấu. Chị tôi và tôi thay phiên nhau chăm sóc, cho ông ăn, cho ông uống thuốc morphin những lúc ông quá đau đớn. Tình cảm của chúng tôi như con tàu lượn lướt nhanh, chúng tôi đau buồn nhưng không khóc. Chúng tôi phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho bố mẹ trong luc khó khăn.
Một buổi sáng kia, tôi vào phòng bố, ngồi bên cạnh ông và bắt đầu hát : " chào buổi sáng, chào buổi sáng, chào buổi sáng bố yêu của con, chào buổi sáng."
Ông cười mệt nhọc và hát : " chào buổi sáng , con gái yêu."
Tôi cầm tay ông lên và thì thầm : " Bố có nhớ ai đã hát cho con nghe như vậy khi con còn nhỏ không?".Và tôi tiếp tục hát cho ông nghe câu chuyện về cây cao su và con kiến có những hi vọng lớn. Đó là bài hát ông luôn hát cho chúng tôi nghe khi chúng tôi gặp khó khăn. Ông gật đầu và cười.
Vào một ngày tháng Tư, sau khi chị tôi và tôi tắm cho bố xong. Bố gọi tôi " Pam?"
Tôi thì thầm, giọng ngắt quãng, " Vâng, con đây bố"
Ông nói : " Cám ơn con đã tìm thấy bố ngày hôm đó. Bố đã không biết mình đi lạc cho đến ngày con tìm ra bố."
Tôi nằm lên ngực ông, nước mắt tuôn rơi. Tôi nói : "Bố à, hôm ấy chính bố là người đã tìm ra chúng con."
Bố gắng gượng đến ngày hôm sau. Vợ và sáu đứa con của ông đều ở cạnh giường. Cả phòng rất đông để tiễn ông lên thiên đường.
Tôi luôn nhớ ngày đầu tiên tôi gặp ông. Ông không phải chỉ tự nhiên mà có mặt ở cái tiệm ấy. Tôi biết, từ niềm tin trong tận cũng trái tim mình, chính Chúa đã đưa Duke đến với chúng tôi đúng lúc mà chúng tôi cần ppng nhất. Ông đã thấy người phụ nữ đơn thân nuối sáu đứa con và ông yêu mến tất cả những đứa trẻ ấy. Ông đã nói : " Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể để chăm sóc họ.". Và ông đã giữ lời hứa đó. Bố tôi chẳng bao giờ nghĩ cho bản thân ông, chỉ nghĩ cho những người mà ông thương yêu. Ông lấp đầy khoảng trống cho những đứa trẻ luôn mong mỏi có một người bố sẽ yêu thương chúng.
Một ngày nào đó, khi tôi có chút nản lòng, tôi sẽ hát bài hát về con kiến. và khi tôi hát, tôi thề là tôi đã nghe thấy bố tôi hát cùng ..." bởi vì ông có niềm hi vọng lớn."
[ Pamela D.Hamalainen]

Dường như


Dường như em đã từng qua đây, nơi tim tôi ngu dại hay chỉ đơn giản em đã từng ghé mắt nhìn vào đời tôi. Và rồi em quay lưng bỏ đi không một lời hỏi han. Em chỉ để lại cho tôi bóng đem u tối đen kịt ánh ảm cả kiếp người....
Bước, bước, bước đi em....
Dường như em đã nắm tay tôi trong cơn say lửa tình, hay đơn giản em chạm nhẹ vào ngón tay tê dại vì dao tình chạm phải. Đê mê không hề phản kháng, em siết lấy tôi, trộn lẫn hơi thở nồng nàn của em vào tôi như một thứ bùa mê điên dại....chỉ là cơn mơ hoang đường!
Dường như em ôm lấy tôi nơi cuối đường tấp nập, nơi hoàng hôn buông mình chết giấc, nơi sương đêm rên rỉ khóc lóc khôn nguôi. Mùi hương nhẹ nhàng tóc em như khơi gợi những khao khát thầm kín nơi tim sâu u uẩn...khao khát được yêu thương ...dù chỉ là yêu thương hờ hững.
Dường như em đã lãng quên ta rồi. Em không hề nhớ tên ta, không hề biết rằng nơi đây trong sâu kín của đêm tàn hờn giận, ta vẫn nuôi lớn từng ngày yêu thương xót đắng dành riêng cho em.
Dường như em yêu bóng đem hơn ta. Em ngủ với bóng đêm, em sống với bóng đêm. Và em làm vợ bóng đêm thay vì trở thành tình nhân nhỏ bé của riêng ta. Em cố trói ta vào bóng tối, cơ hồ em có yêu ta như bóng tối không hay đơn giản ta chỉ là thú vui tiêu khiển của riêng em.
Dường như ta mới gặp em nơi thiên đường ảo mộng. Em cười, em nói, em khóc và em tan biến đi trong hư không. Ta với tay níu lấy nhưng không kịp. Ta giận bản thân ta, ta hờn bản thân ta. Ta giết bản thân ta.
......................
Dường như giữa ta là bóng đêm
Dường như giữa em là lãng quên
Tình yêu như giấc mơ trôi hoài theo kiếp đời
Làm sao tôi còn dám nói yêu người
Bình minh sẽ lên gọi nắng mai
Mùi hương tóc ai gọi nỗi u mê
Buồn ơi tôi đã xanh xao cõi hoang vu quên lối vào
Làm sao em, làm sao quên được nhau
Thấy mơ hồ bóng em giữa thiên đường đã quên
Giữa thiên đường lãng quên
Biết anh về hoang mang ôm giọt nắng
[ Dường như - Bảo Chấn - Trần Thu Hà]

Nhớ


Thả lỏng hồn em nói về anh dễ dàng
Nhắc đến anh, cười thầm đôi chút
Thêm chút bẽn lẽn, thêm chút đắng cay
Ngày qua, tháng cũng nối gót bước đi
Anh vẫn thế không hề thay đổi
.........
Chập chững
em như đứa trẻ lạc mình vào mộng ảo
hồi hộp, lặng lẽ chờ mong tình yêu đến với mình
Nếu cuộc đời là những đường cong nối dài
xen kẽ, chằng chịt chồng chéo lên nhau
em chỉ xin làm ngỏ nhỏ của đời anh
không tham vọng chồng khít thành một
chỉ mong mỏi được một lần cùng bước
Nhưng chỉ duyên không thành nên phận
và không phận không thành nên hạnh phúc
.........................
Đã qua rồi cơn mê dài không lối thoát
xóa sạch rồi kí ức của ngày xưa
những cánh cửa trì hoãn mãi không đóng
đến cuối cùng cũng khóa chặt lặng im
không đành lòng đốt cháy bóng hình anh
nhưng phút cuối cũng đem tro chôn vội
không nhẫn tâm xóa nhòa yêu thương ấy
nhưng đêm dài, ngày trắng cũng đem đi
.......................
Tâm đã ngoan, lòng đã sáng.
môi đã cười, và mắt đã biết yêu
không hờn giận, không buồn đau thêm nữa
đến lúc rồi, cần phải bình tâm thôi!
rồi bình yên cũng sẽ ghé qua em
ôm chặt lấy trái tim hồng đang đập
hôn lên môi mọng đỏ khát yêu thương.
Và khi chợt nhớ đến tình mình
em sẽ cười và nói thật khẽ :
"nhớ anh nhiều lắm, người đầu tiên à"

Cappuccino - Espresso


Anh thích Espresso còn em chỉ gọi Cappuccino.- Chỉ có trẻ con mới uống Cappuccino thôi nhóc con ạ!- Espresso đắng lắm, em chả thick tẹo nào! Đắng y như anh ý! – Em nhăn mũi - Anh cười....Anh khô khan còn em mít ướt. Có lần em ôm anh khóc ướt cả vai áo, dỗ thế nào cũng không nín. Nhìn em khóc, anh như tan chảy, ôm chặt em vào lòng. Nhưng rồi anh chẳng hiểu nổi, tại sao em lại khóc, những lý do thật ngớ ngẩn và trẻ con.....Anh nguyên tắc và em lúc nào cũng như chực nhảy ra khỏi những mớ luật lệ. Anh luôn tới đúng giờ còn em thay đổi nhanh đến chóng mặt. Một tiếng trước em còn gọi điện xin lỗi anh không thể đi với anh, mười lăm phút sau em đã í ới anh sang đón em ngay nhé làm anh cứ muốn rối tinh....Anh lúc nào cũng lịch sự như bước ra từ một văn phòng sang trọng; em buộc dây giày mỗi bên một màu, quần bò rách tung tóe. Anh chẳng thể hiểu nối tại sao em có thể khoác lên người những thứ mà anh chẳng cho là "quần áo", em lại ghét cái sự già dặn nghiêm túc ở anh, lúc nào cũng như đi với papa của mình....Em rủ anh ra ngoài. Anh chỉ muốn chui trong chăn xem trận có MU. "Lần nào anh cũng xem bóng đá. Kệ anh!" Em dập máy. "Chắc lại rủ con nhóc hâm nào rồi đi lượn đây mà. Đang mưa thế kia... Em thật là phiền phức!" – Anh tặc lưỡi rồi quên ngay em vì bàn thắng vừa ghi...."Anh đắng ngắt như ly cafe Espresso không một chút đường!""Em khó hiểu như lớp bọt Cappuccino, lộn xộn và nhanh tan…"Chẳng thể uống 2 ly cùng một lúc, cũng như anh và em chẳng thể ở cạnh nhau được....Em bỏ đi. Từ đằng sau anh vẫn nhìn thấy vai em run lên, tay đưa lên lau nước mắt. Anh thở dài "Dù sao cũng sẽ thoải mái hơn"...Không có em, một ngày của anh vẫn chỉ có 24h. Anh đi làm, bận bịu trong công sở tới hơn 8 tiếng. Không có em, anh vấn cùng lũ bạn cụng ly trên bàn nhậu, câu chuyện đi từ sân bóng tới dầu lửa, từ chiến tranh tới xe hơi. Không có em, tin nhắn cho anh vẫn đầy ắp điện thoại nhưng chẳng ai hỏi anh đêm qua ngủ có ngon. Không có em, anh hẹn hò với những cô gái trong những bộ đầm quyến rũ, mùi nước hoa thoang thoảng, họ không uống café mà trung thành với những ly sinh tố làm đẹp da. Anh đoán chắc họ chả bao giờ khóc, vì nếu khóc mascara trên mắt sẽ làm cho họ trông chẳng khác gì một con ma....Không có anh, em ngày ngày vẫn vác chiếc balô nặng trịch tới trường chẳng bỏ sót lấy một buổi. Không có anh, em vẫn đi sinh hoạt hết câu lạc bộ này tới nhóm tình nguyên khác, lao động, hát hò, ăn uống. Không có anh, em vẫn lao đi trên những con phố, ngõ ngách của Hà Nội dù trời có mưa người như được "tắm bùn", tóc rối tinh lên vì gió. Những tên con trai đúng chất 8X vẫn hẹn hò em nhưng em thấy như mình làm chị một lũ em nhỏ, chả ai dám gọi em là nhóc con. Đồng hồ chỉ tới hơn 2h sáng, em vẫn miệt mài làm bài, chẳng ai nhắc em rằng giờ đã quá khuya nếu không đi ngủ sẽ chóng già lắm...."Mày mà cũng uống Espresso cơ à?" – "Tao muốn thử hiểu xem, sao anh ý lại thick cái thứ đắng ngắt này tới thế?" Em nhớ cái cách anh ngồi trầm ngâm, chẳng nói với em một lời, hờ hững nhấp ngụm café. Mùi café thơm quá nhưng mấy thìa đường cũng chẳng thế làm giảm cái vị đắng, ko gắt nhưng sâu và lâu tan. Ly café làm em thao thức cả đêm không ngủ được, liệu có fải sau cả ngày dài bận rộn, anh vẫn cố thức chờ em loay hoay với đống bài tập để giục em đi ngủ, chờ câu chúc ngủ ngon của em là nhờ cái vị đắng này hay không?...Trời mưa bụi, có khi giờ này em đang ở đâu đó lượn lờ trên một con phố, mắt kính mờ đi vì mưa… Anh ngồi miên man trong quán cạnh một ly Cappuccino khi chợt nghĩ tới em. Anh nhớ cảm giác em ngồi sau áo mưa của anh, hơi thở phả vào lưng ấm nóng, tay anh lạnh buốt nắm lấy tay em, em khẽ thì thầm "Em thick mình cứ đi thế này mãi!". Nhấp một ngụm café, anh nhớ lúc em cười, bọt café tan dần trên khóe môi, anh đã chẳng thể đừng mà không nếm vị ngọt ngào ấy. Bất chợt, anh thấy yêu mưa, yêu cái lớp bọt trắng ngà trắng đánh tung trên miệng cốc… yêu những điều để anh được ở bên cạnh em....Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêuNhưng không phải yêu nhau,mà là yêu người khác.

Anh sẽ nắm tay một người con gái
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa
Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác...
Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em
Anh rồi cũng chẳng còn ghen,
Những chỗ không anh em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau....
Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh...
Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm,về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình,về hạnh phúc bền lâu....
Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa...
Em nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng,vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau?
[Tuyet Kha's blog]
...................................
Đọc và nghĩ...sâu
P/s : Kot gửi.
...................................

[...] - 13


Bước qua đời nhau có khó lắm không nhỉ?.....chắc là khó....mà cũng có thể rất dễ. Cứ nhắm mắt mà bước qua, đừng chùn bước!
.....................
[ lặng...............................]
Hạnh phúc đến rồi đi, để lại đâu đó trong sâu thẳm tâm hồn mỗi người một ít niềm vui và một ít niềm đau. Ta cứ ngỡ rằng hạnh phúc trong tầm tay, sẽ níu giữ mãi được nó. Và rồi một buổi sáng tỉnh dậy sau giấc dài trăn trở ngột ngạt trong những cơn mơ hoang đường,ta giựt mình thảng thốt la to "Ta mất hạnh phúc rồi!" Âu cũng là hiển nhiên khi hạnh phúc đó vốn dĩ không dành cho ta. Ta cứ cố gắng dành lấy thì ta mới là kẻ đau đớn nhất.
"Hạnh phúc là sương long lanh như sao trên nụ hồng 
Một sớm về đây làm ướt mi cay 
Nhớ ngày còn chung tiếng cười còn chung lối về, ước mơ xa xôi"
[tĩnh...............]
Đôi khi bước qua cuộc đời của một ai đó, ta mới thật sự hiểu rằng đời người ngắn ngủi lắm và hạnh phúc mới tuyệt vời biết bao, dù rằng chỉ là hạnh phúc tạm thời. Nhưng hạnh phúc sẽ không bao giờ ngọt ngào nếu đó là hạnh phúc vay mượn,dành giựt của ai đó.Người chiến thắng ư? không, chỉ là "kẻ" chiến thắng mà thôi.Đó không phải là hạnh phúc của mình!
chỉ - và - sẽ - mãi - chỉ - là - hạnh - phúc - vay - mượn !
[thở...................................................]
Lấy dao cứa lên da thịt những hình hài nghệch ngoạc của quá khứ không hẳn là đau đớn.Nhưng lấy dao rạch chằng chịt lên tên của một ai đó nơi sâu thắm trái tim mình lại là chuyện khác.......đau!
Lấy kim chọc thủng kỉ niệm không hẳn sẽ quên đi.Nhưng lấy kéo cắt bỏ trái tim sẽ khác..................đau!
Con sâu ăn mòn dần quả táo
.....cạp cạp.............
cạp cạp...........
cạp cạp............
cạp cạp.............
uh, quả táo chết dần chết mòn.
"Sao mới đây xuân xanh tươi Lá thu vàng úa của đời Ta mãi ray rứt hoài trong tim bóng dáng người Dù biết mai đây như mây như sương mờ xa"
Cố gắng trút bỏ ray rứt để rồi đi từ ray rứt này đến ray rứt khác
......hoang đường!......
cố gắng bỏ quên nhưng lại vác nặng thêm nhớ nhung khác
......hoang đường!......
cố gắng nuốt trọn cơn đau lại ăn nhầm tuyệt vọng
.........hoang đường!..........
[ khóc........]
"Hạnh phúc là áng mây hồng phía trên đời người
Một sớm mình ta ngồi ngóng mây trôi
Nhớ hoài làm sao giữ đời
Làm sao giữ người, mãi mãi bên tôi"
Ta không thể giữ ai bên cạnh mình một khi ta không thể giữ nổi bản thân mình.
Không thể mang hạnh phúc cho người khi ta cứ mãi vấp té vào nỗi buồn.
Không thể mang lại tiếng cười cho người khi mãi trong ta chỉ có nước mắt.
Không thể mang lại tình yêu cho người khi ta vẫn luôn tôn thờ cô đơn
Uh,uh,uh.Vậy nên...người đi đi....đừng quay đầu nhìn lại.....đừng!
P/s : lời bài hát " giấc mơ thủy tinh" - Võ Thiện Thanh

Sẹo


Lâu rồi không viết gì hết, blog mốc meo như cơm nguội để lâu vậy. Thiệt là có lỗi. Cơ mà không phải tại Meg lười biến đâu nha. Chỉ tại không có gì để viết hết nên ....

Hôm nay mò lên blog thì thấy blog của ai ai cũng viết hết, nhà cửa gọn gàng sạch sẽ thấy mà thèm nên Meg quyết định tiếp cho blog mình 50ml máu tươi nguyên chất đã qua kiểm nghiệm của WHO với tên gọi "sẹo" [ nghe tên có vẻ côn đồ nhỉ]
1. Chuyện là thế này: vào một ngày đẹp trời, bé Meg "phải " đi học. Khi xuống nhà đóng cổng thì cổ tay phải va vào cái nắp khóa. Thế là nó làm cho một đường hình cong cong rất chi là lạ. Nhưng với tinh thần "điếc không sợ súng", bé Meg quyết định làm người hùng: không thèm ngó ngàng gì đến vết thương, chảy máu thì kệ mày, tao đi học thì tao cứ đi. Đi nửa đường mới thấy hình như vết thương không nhẹ, máu chảy không ít.Thế là Meg ta quyết định dừng xe ,lấy khắn giấy....đắp lên vết thương rồi đeo găng tay vô chạy tiếp. Đến nơi thì thấy máu đã ngừng chảy nên đem vết thương đi ...khoe với má Hà "má ,con mới bị thương nè". Chuyện chẳng có gì đáng nói nếu vài ngày sau, cái vết thương ấy lành và lộ rõ hình dạng của một cái...trăng khuyết [là hình bán nguyệt đó ạ]. Má Hà bảo thế lại hay, nhìn cũng đẹp. Tưởng chỉ có mỗi má Hà nghĩ thế. Ai dè lên Đà Lạt mấy bà chị cũng kêu con này có cái sẹo...đẹp ta! Má Hà còn bảo sẽ có người có mảnh trăng còn lại hợp với con. Gứm thật, số phần đã cho mình một nửa mặt trăng. Giờ thì mình treo giò ngồi chờ nửa còn lại.
2. Nói ra thì sợ xấu hổ chứ hồi xưa Meg này cũng "anh chị" lắm nhé, nghịch như quỷ không đầu ý. Có lần mama bảo tự đi gội đầu đi [lúc ấy hình như học lớp 1 hay 2 chi đó], Meg xách chai dầu gội ra đi làm nhiệm vụ. Trẻ con mà, ở một mình thì phải phá. Thế là thay vì gội đầu bằng vòi hoa sen, Meg lại chui đầu vô dưới vòi nước mà gội. Thích lắm nhé. Và sẽ còn thích nếu như không có cái câu nói "Xong chưa ra ăn cơm con" của mama. Điều "đau đớn" ở đây là Meg đã nhổm đầu quay lại trả lời mama mà quên mất trên đầu mình có cái gì...*bốp*.....*á*.....*trời ơi* [theo thứ tự là : vòi nước - Meg - mama]. "Không phải khâu nhưng cần đắp thuốc, anh chị nhớ cho cháu đắp thuốc thường xuyên. Tuy không sao nhưng vết thương cũng sâu đó, may mà chưa chạm gì tới não. Đừng để nó chạy nhảy gì, đụng đến vết thương thì mệt". Thế đó ...một cái sẹo tròn tròn ngay giữa đỉnh đầu....kết quả thật...hoành tráng
*khều khều* nói nhỏ nghe, bác sĩ bảo thế là chuyện của bác sĩ chứ vài ngày sau Meg đã nhảy dây tưng tưng với lũ bạn trên lớp. Đến bây giờ mama và papa cũng không biết. Biết đâu đó là lí do cho tình trạng điên điên của Meg ngày hôm nay nhỉ?
3.Vụ thứ 3 mới thật sự là hoành tráng nhen. Tuy không để lại sẹo nhưng nó mang lại cho Meg cái sẹo khác to lắm với tên gọi "sợ độ cao". Năm 5 tuổi, Meg theo gia đình đi chơi. Địa điểm thì Meg không nhớ rõ lắm nhưng hình như nằm đâu đó trên đèo Cả, có suối mát, có nhà sàn nữa. Trong lúc mấy người lớn lo câu cá ,nấu nướng thì tụi nhỏ hè nhau đi coi xung quanh. Và dĩ nhiên không thể thiếu Meg đại nhân được. Ban đầu thì anh Hưng cõng, nhưng đi được một đoạn thì Meg nằn nặc đòi đi bộ. Đang đi ngon trớn thì Meg bị trượt chân rơi xuống dưới. Có hai tảng đá nằm sát nhau tạo thành một khe hở và đó cũng chính là mồ của một trong hai cái....răng cửa của Meg. Anh Hưng tức tốc leo xuống bồng Meg chạy về. Meg nghe mấy bác đi cùng kể lúc ấy mama khóc dữ lắm, tưởng Meg chết rồi vì thấy thân thể mềm ẹo ,trán chạy máu, mũi chảy máu mà mặt thì tái mét không còn một giọt máu. May mà trong đoàn có một người làm bác sĩ nên không sao hết, nằm một lúc là Meg tỉnh. Và việc đầu tiên sau khi tỉnh là....khóc. Không phải khóc vì đau mà là vì phát hiện mình mất một cái răng cửa [hồi nhỏ mọi người bảo con gái sún răng cửa là xấu lắm]. Và tệ hơn nữa là cái răng còn lại chỉ treo tòn ten ở hàm trên vì dính có một chút vào nướu thôi. Thế là mama đè ra nhổ nốt cái còn lại.....hàm tiền đạo đi hết cả. Và từ đó thì hễ đứng trên cái gì cao cao là ...sợ lắm [cái gì quên được chứ cú này quên không có nổi]
Thôi, kể nhiêu đây thôi. Kể nhiều mọi người lại bảo Meg xàm
À, cái pix không liên quan thì đến sẹo cả, thấy bên blog bé Giang dễ thương quá nên chôm về [Hành nghề chôm chĩa lâu nay mà]

The best of Quốc Bảo - Những khoảnh khắc tôi chọn


Lần đầu tiên gặp "Em về tinh khôi", tôi chẳng có cảm xúc gì đặc biệt. Có lẽ ý nghĩa của bài hát còn quá "lớn" so với một cô bé như tôi. Lúc ấy tôi nghe nhạc "của người lớn" như một sở thích nho nhỏ, không quan tâm bài hát nói về gì,nhạc hay ra sao. Chỉ đơn giản là nghe nhạc. Nghe có vẻ ta đây nhưng thật sự thời thơ ấu của tôi không hề tồn tại cái gọi là nhạc thiếu nhi. Tôi lớn lên qua tình khúc của Trịnh Công Sơn, Phạm Duy, Ngô Thụy Miên, Vũ Thành An, Lê Uyên & Phương...một lớp nhạc sĩ của thế hệ trước mà đến bây giờ những người trẻ như tôi không mấy khi nghe. Mẹ tập cho tôi nghe...đó là sở thích của mẹ. Lớn lên, tôi bắt đầu tiếp xúc với nhiều loại nhạc hơn nhưng tôi vẫn trung thành với dòng nhạc ấy. Có lẽ tôi nên cảm ơn những "Biển nhớ", "Đưa em tìm động hoa vàng", "Tôi ơi đừng tuyệt vọng", "Niệm khúc cuối", "Nửa hồn thương đau"...vì nó dạy cho tôi một thứ quan trọng khi nghe nhạc: nghe nhạc bằng tâm hồn mình!.

Mẹ từng nói với tôi : "mỗi bài hát có một hoàn cảnh sáng tác riêng ,có một tình cảm riêng. Mỗi nhạc sĩ khi viết một bài hát thật sự luôn dựa trên những cảm xúc thật sự. Nhưng khi nghe nhạc, con phải nghe bằng tâm hồn mình và biến những cảm xúc trong bài hát mà con nhận ra được thành cảm xúc của mình". Vì vậy đôi khi cảm xúc của tôi đối với bài hát ấy lại hoàn toàn xa lạ với cảm xúc của người nhạc sĩ. Nhưng có sao đâu, tôi vẫn nghe nhạc và "hiểu" nhạc theo cách của riêng mình.
Quay lại với "em về tinh khôi", thật sự lần đầu tiên nghe tôi vẫn chưa hình dung nổi "tinh khôi" là như thế nào. Bài hát lúc ấy có quá nhiều từ xa lạ với tôi - một đứa trẻ. Biết không? Tôi biết chứ, nhưng khả năng lĩnh hội nó đối với tôi là thấp kép. Mãi đến sau này ,khi lớn lên tôi mới thật sự hiểu được một phần của bài hát. Và cũng từ ấy,"em về tinh khôi" đã sống với tôi một cách thật trọn vẹn. Tôi không cảm nhận một "em về tinh khôi" quá sang trọng hay quyến rũ như mọi người thường nói. Đối với tôi , "em về tinh khôi" là một chút tình cảm được giấu nhẹm nơi góc nhỏ trái tim giành cho một mối tình thơ trẻ. Và tôi đã gắng liền "em về tinh khôi" của Quốc Bảo với mối tình ấy, trong sáng và mềm mại như gió mùa thu để rồi mỗi khi nhớ tôi lại bật lên câu hát "xin cho ta một khắc reo ca vui cùng em...."
*********
"Tàn phai" đến với tôi một cách rất tình cờ. Tôi đến chơi nhà bạn và nghe thấy nó, không nghe trọn bài hát nhưng đâu đó trong tôi chợt nhận ra rằng tôi cần bài hát này ngay trong lúc này, lúc mà tôi - tàn - phai!
Có thể tôi không hiểu hết ý nghĩa của hai từ tàn phai. Nhưng trong thời điểm ấy tôi hiểu rất rõ tàn phai của một mối tình là như thế nào. Rất rõ. Tôi bước qua mối tình đầu đời không với tư cách của kẻ thắng trận, mà cũng chẳng rầu rĩ như người bại trận. Tôi chia tay một mối tình mà tôi biết chắc là sẽ kết thúc trong nay mai. Một mối tình kết thúc ngay từ khi bắt đầu. Và "tàn phai" đến với tôi như thể nó được sinh ra để giành riêng cho tôi vào lúc này. Lần đầu tiên nghe trọn vẹn "tàn phai" tôi đã cười. Tôi cười vì tôi thấy sao lời bài hát hay thế, sao đúng thế. Tôi cười vì vỡ lẻ ra rằng khi yêu nhau người ta quấn quýt bao nhiêu thì khi chia tay người ta phũ phàng quay lưng với mình bấy nhiêu, dù rằng tôi là kẻ chấm dứt. Suốt một thời gian sau đó, khi cái niệm về người ấy còn đeo đuổi tôi, tôi không nghe bất kì bài hát nào ngoài "tàn phai" và "saving all my love for you". Tôi bám vào đó như kẻ chết đuối vớ được phao. Tôi nghĩ rằng không thể nói chuyện này với ai vì sẽ chẳng ai hiểu mình, sẽ chẳng ai chấp nhận được những chuyện mà tôi đã làm. Và tôi còn mong gì hơn nhỉ? Tôi nghe và câm lặng với "tàn phai"...tôi - tàn - phai!
*********************
Thanh Lam với chiếc áo màu tím chàm, một chuỗi dây đeo cổ có hình cây thập tự đi trên một hành lang hay lối nhỏ nào đó, vừa đi vừa hát "đời mênh mông chào đón những con tim an hòa, nguồn đau thương lùi hết ra xa..."...đó là những gì tôi nhớ về lần gặp gỡ đầu tiên của tôi với "ngồi hát ca bềnh bồng" [tất nhiên là qua tivi]. Sau lần gặp ấy tôi mất nàng luôn. Một thời gian dài tôi tìm kiếm nhưng không thể nào nhớ nổi tên bài hát và nhạc sĩ đã sáng tác ca khúc ấy. Thế là tôi buông xuôi, không tìm nữa. Mãi đến sau này trong một lần tìm tác phẩm của nhạc sĩ Quốc Bảo trên internet tôi mới biết đó là "ngồi hát ca bềnh bồng".
Có một điều lạ, mỗi khi có chuyện gì buồn thì y như rằng tôi sẽ tìm thấy câu chuyện của mình trong nhạc của anh Bảo [cho phép gọi thế nhé nhạc sĩ Quốc Bảo, em vẫn thường gọi anh như thế mà].
Sau thời gian tàn phai, tôi bắt đầu học cách chấp nhận sự thật và học cách trút bỏ niệm về người ấy. Khó khăn nhưng tôi đã làm được. Tôi nhận ra rằng trách móc không hề giải quyết được vấn đề. Và muốn quên ai đó thì phải buông người ta trước. Đã có lúc tôi từng nghĩ nếu như tôi không gặp anh thì có lẽ tôi sẽ không như thế này. Rồi tôi lại nghĩ tại sao mình lại ngốc nghếch vướng vào chuyện này. Tại sao tôi lại trao tình yêu cho anh ấy. Hết tại sao này rồi lại đến tại sao nọ. Tôi lẩn quẩn mãi trong mớ bong bóng ấy cho đến khi tôi học được một điều từ một người anh trai "buông niệm đi em, để người đó đi thì em sẽ thanh thản hơn". Và tôi hiểu rằng yêu thương không hề có lỗi. Tôi và anh cũng không hề có lỗi gì cả. Tôi hiểu rằng không thể sống mà vùi mình vào đau khổ mãi được, cần ngẩn mặt lên mà vui để sống. Tôi thôi không trách móc quá khứ, thôi không nghiền ngẫm phân tích mổ xẻ câu chuyện ấy nữa. Tôi chấp nhận nó là một phần của mình và học cách trân trọng yêu thương ấy ,dù rằng nó là sai lầm. Và tôi thanh thản. Tôi học cách yêu thương trở lại!

*************
Không biết từ bao giờ nhạc của anh Bảo đã trở thành một phần của tôi. Tôi viết thế không phải để khen hay nịnh nọt gì anh ,vì ngoài anh Bảo, tôi còn nghe nhạc của nhiều người khác: Quốc Trung, Anh Quân, Huy Tuấn.....Nhưng có lẽ nhạc của anh Bảo thích hợp với tôi hơn cả.
Tôi thích lối viết của anh ,thích sự sáng tạo trong ca từ và cả nhạc nữa. Tôi bắt đầu trở thành thành viên của blog anh không lâu. Lần đầu tiên tôi gửi invitation đến đã bị anh từ chối. Tôi nghĩ thôi thì add favourite cũng được ,nhưng sau đó tôi tự nhủ "thôi add lần nữa,biết đâu được chấp nhận thì sao". Và rồi tôi lại gửi invitation đến anh lần nữa....tôi trở thành thành viên blog Quốc Bảo từ ấy.
[ Một chút kỉ niệm nho nhỏ]

[Quotes] - 1


"Khi đã thắp một ngọn nến lên, không ai lại giấu vào một nơi bí mật mà phải gắn lên chân nến để mọi người khi bước vào đều có thể nhìn thấy ánh sáng"

[ Phù thủy phố Portobello - Paulo Coelho]

Vỡ òa


Giọt nước rơi xuống, giọt nước vỡ òa

Nước mắt rơi xuống, nước mắt vỡ òa
Gượng nổi không hay buông xuôi chết giấc
Sẽ chống trả hay nhắm mắt thả hồn ra đi
Vỡ òa bóng đêm nuốt chửng ngày xanh
Vỡ òa niềm đau cuốn trọn hạnh phúc
Vỡ òa giông tố gầm rú suốt đêm không đèn
Vỡ òa mưa đỏ nhuộm cả khoảng lòng trinh trắng
Vỡ mất rồi.....mất rồi.......
Cùng quẫn găm dao vào quá khứ
Xót xa nhiều rồi, đau thêm cũng thế thôi
Quá khứ vỡ òa bắn niềm đau vào hiện tại
Hiện tại vỡ òa đẩy tuyệt vọng vào tương lai
Và tương lai đổ vỡ.....từ hôm nay

[...] - 12


Đêm vắng...

đêm không người....
đêm chỉ có bóng....
Bóng tôi đổ dài lên thời gian, chạm.... khắc..... đục.... đẽo.... một cái bóng thời gian cho riêng mình.
Miền quá khứ!
....tôi gặp bạn, lần đầu tiên.Chạm vào bạn, đặt một phần tâm hồn tôi vào bạn.
ngày đó, cả bạn và tôi.... ngày đó.... không phải hôm nay.......
tôi nhớ bạn của ngày ấy............ ngày ấy.... không phải hôm nay....... xa rồi!
...............................ngày ấy, bạn cười!
...............................ngày ấy, tôi cười!
...............................ngày ấy, bạn khóc!
...............................ngày ấy,tôi khóc!
...................................................................... cùng nhau.................
.................. xa rồi............................ xa rồi.............................................
............................ tôi nhớ bạn quá!..........!................!....................!
yêu thương.............. tôi yêu bạn thật rồi.............. nhiều lắm.................
chạm vào bạn............ ôm lấy bạn......... giữ bạn trong lòng tôi............. muốn!
ngày qua, tháng cũng theo mà đi, bạn cũng rời tôi.......... tôi một mình
........................................hôm nay, bạn khóc!
........................................hôm nay, tôi cười!
........................................hôm nay, bạn cười!
.......................................hôm nay, tôi khóc!
............................................................................. đơn lẻ...................
................... là thế...................... là thế..........................................
Bạn ,là những dấu... không hồi kết.
................mênh mông mà chật hẹp.................
..................nhiều nhưng ít....................
............vô tình và sâu sắc.........................
Tôi, là những dấu !!! kéo dài đến vô cùng.
.!.!.!. : tôi đè lên bạn mất rồi........................!!!!!!
************************************************
Ngày xưa ở một vương quốc nọ có một loại hoa rất đặc biệt. Loài hoa ấy có rất nhiều cánh, màu đỏ, thân xanh, có gai, rễ sâu vào lòng đất. Hoa không vương cao, nhưng cũng không bám lấy mặt đất. Hoa có một lớp bọc trong suốt bên ngoài. Hoa đẹp lắm! Ngày qua ngày, hoa và cái vỏ bọc ấy bao bọc lấy nhau, chống chọi với mưa gió bão bùng, với những cơn nắng gắt thiêu đốt mọi thứ xung quanh.Và cứ thế, hoa và lớp vỏ của mình sống cùng nhau....yên ả.....yên bình......
Một ngày nọ, vỏ bọc chợt nhận ra rằng có lẽ hoa sẽ đẹp hơn nếu không có chiếc vỏ tù túng. Hoa sẽ đón những giọt sương buổi sớm làm mềm những cánh mong manh; hoa sẽ sưởi ấm mình bằng những tia nắng ban mai rực rỡ. Đúng rồi! Rồi chiếc vỏ bọc ấy bắt đầu tan dần đi, rời khỏi đóa hoa xinh đẹp, thấm dẫn xuống đất mẹ và tan biến!
Và từ đó, trên vương quốc ấy không còn tồn tại loài hoa đặc biệt ấy nữa,mà thay vào đó là một loài hoa có sắc đẹp rực rỡ,huy hoàng....hoa hồng!
**************************************************
Đã có nhiều người đặt chân vào cuộc đời tôi. Có người chọn cho mình một vị trí nho nhỏ để sống trong tôi; có người lại tìm lấy một góc khuất tăm tối để ngủ yên trong tôi. Rồi có người lại tham lam lấy cho mình cả một góc rộng lớn chỉ để đặt vào trong tâm hồn tôi một khối trống rỗng nặng trĩu. Và cũng có người đã bước ngang đời tôi như lữ khách của thời gian.....
Bạn cũng đặt chân vào cuộc sống của tôi. Bạn cũng đã lựa chọn cho mình một căn phòng rộng lớn, không phải nơi cuộc sống nghèo nàn, cũng không phải nơi trái tim u tối. Căn phòng ấy ở trong tâm hồn tôi. Không lớn nhất, cũng không phải nhỏ nhất. Bạn sơn căn phòng màu hồng và cửa sổ màu tím, đặt ở kia chiếc tủ đỏ, chiếc giường màu đen. Bạn treo lên ban công một chậu nhỏ tình yêu. Bạn đặt lên chiếc kệ một cuốn sách "hạnh phúc"...và bạn ra đi !
Từ ngày bạn bước đi, căn phòng vẫn vậy, không gì thay đổi. Tôi không muốn ai chạm vào nó, nếu người đó không phải là bạn. Tôi không muốn ai ngủ trên chiếc giường ấy, càng không muốn ai khác đọc cho tôi nghe cuốn sách này. Ngày qua ngày, tôi vẫn luôn chăm sóc cây tình yêu bạn để lại, vẫn tưới nước, vẫn chăm bón cho cây. Nhưng cây ngày một héo úa, lá vàng đã quá nửa,lá xanh đã lụi dần. Tôi không biết làm gì cả, chỉ biết chờ đợi. Tôi vẫn đứng trong căn phòng, nơi cửa sổ nhìn ra bầu trời xanh biếc, và khẽ khàng bật thành lời " Về đi gió ơi"

Vẽ cầu vồng


Tôi vẽ nên một cầu vồng nho nhỏ

Cho riêng tôi và cho người tôi yêu
Cầu vồng nhỏ không sáng ngời chói lóa
Không đến sau mưa,cũng không theo nắng về
Cầu vồng lớn,bảy dãi màu rực rỡ
Cầu vồng tôi chỉ có trắng với đen
Lấy đêm tàn, tôi thay ngày vàng nắng
Bỏ biển xanh, tôi yêu lấy vực sâu
Xóa buổi chiều mang hoàng hôn tím ngắt
Tôi lang thang trong khoảng trắng vô tri
Đem cất đi những hạnh phúc đỏ hồng
Tôi với lấy chút niềm đau màu xám
Và cứ thế ,tôi hoán đổi màu sắc
Vẽ cho riêng mình một cầu vồng trắng đen
Ở chỗ này tôi chấm một lỗ đen
Đổ kỉ niệm ngập tràn nơi miệng lỗ
Ở chỗ kia,tôi lại tạo khoảng trắng
Che đậy đi những vết bỏng dại khờ
Và xa kia,nơi đỉnh của cầu vồng
Nơi màu trắng buông mình trong bóng tối
Nơi lộ rõ những dấu chân người bước
Xám một góc hồn, xám cả đời tôi

Gió cuốn đi


Đêm dài, tôi thức canh đêm
Ru nỗi nhớ vào giấc nồng không mộng mị
Ru kỉ niệm ngủ yên trong tiềm thức
Ru lòng mình thôi khóc mãi niềm đau
Dù đã biết không thể nào níu giữ
Nhưng sao lòng mãi nhấn nhá mong chờ
Dù đã biết không có gì là mãi mãi
Sao lòng này cứ hi vọng điều viễn vông
Người đi rồi, xa rời tôi vĩnh viễn
Mang theo cả một quãng đời yên ả
Gấp vội theo chút kỷ niệm nhỏ nhoi
Ngắn quá! không dài được thêm ư bạn hiền
Nhanh quá! gió cuốn trôi tất cả với tay không theo kịp
Nhoài người ôm lấy...ta nằm trên đất lạnh
Gió cuốn đi rồi, cuốn đi rồi

Bé đi tàu


Cậu bế bé lên tàu,mặt bé đỏ.Cậu bảo bé sốt rồi.Thế là mẹ đặt bé lên giường...bé khò khò khò từ 1h30PM đến hơn 3h40PM mới dậy.
Bé ngọ nguậy,hua hua hai cái tay xinh xinh tròn mũm mỉn,đạp đạp cái chân úc na úc núc trắng bóc vào không khí.Bé đưa tay lên gãi gãi cái đầu tròn tròn có chỏm tóc xinh xinh hình vòi nước phun gãi gãi.Lăn qua lăn lại,bé mở mắt,chum mũi hít hít như đánh hơi.Cái miệng vểnh lên,đưa mắt quét một lượt khắp phòng.Bé dậy rồi!
Mẹ lau mặt cho bé.Mẹ hỏi bé có ăn vú sữa không,bé gật gật.Ăn vú sữa xong,bé chỉ tay về phía bọc trứng gà luộc.Mẹ hỏi bé có ăn trứng gà luộc không,bé gật gật.Bé thích lòng trắng,không thích lòng đỏ.Lòng trắng bé thanh toán rất nhanh,lòng đỏ bé ậm ự ngồi mãi mới xong.Ăn trứng xong,bé lại chỉ tay về bì khoai môn sấy." Mẹ lấy cho con".Mẹ hỏi bé có ăn khoai sấy không,bé gật gật.Răng không nhiều,bé gặm miếng khoai môn như chuột gặm đá.Nhọc nhằn lắm mới ăn hết ba miếng khoai sấy.....Từ lúc thức dậy cho đến ga Nha Trang,bé xinh chỉ ăn có từng ấy.Ngoan!
Đến ga Nha Trang,bé theo mẹ xuống ga ăn tối.Cái dáng tròn xinh đi lắc lắc theo sau mẹ trông đáng yêu lắm.Bé trắng bóc,lại tròn ủm,xinh xắn,tóc quăng tít.Bé 32 tháng,nhưng biết nhiều.Nhìn bé tự nhiên muốn có con ghê gớm.
Mẹ kể xuống ga bé đòi đủ thứ.Nhưng mẹ chỉ mua cho bé hai cây chả ,một ổ bánh mì để bé ăn.Mua thêm ít cháo để bé ăn đêm.Nói vậy thôi chứ bé lấn thêm mấy miếng gà từ hộp xôi của cậu.Cậu thương bé.Vì tàu dừng ở ga Nha Trang gần 2 tiếng,thế là bé được cậu dắt dạo một vòng quanh....sân ga.Bé vừa đi vừa lắc,cái chỏm tóc trên đầu được mẹ buộc cao như cái vòi phun nước cũng lắc lắc.Cứ đi được vai bước là bé lại co chân nhảy lò cò.Bé đứng giữa sân,lắc lắc cái mông như tập thể dục.Ai đi qua thấy bé cũng phải dừng lại hun hay ngắt má một cái mới đi được.Bé đẽ thương quá mà!
Sau một lúc đừng dưới sân ga,bé thấy chán,cầm tay mẹ lắc lắc tỏ ý muốn lên lại tàu.Mẹ dắt bé lên.Bé đi ngang qua mấy phòng khác ai cũng ngoái cổ ra nhìn ,khen dễ thương quá.Lần này bé đi trước mẹ,vẫn cái dáng tròn xinh lắc lắc ấy.Bé đứng trước cửa phòng,chống nạnh một lúc rồi đưa tay xoa bụng,coi bộ lại muốn ăn nữa.Bé leo lên giường,với tay lấy gói khoai môn sấy.Lại ăn!Lão ku chọc " Cái máy xay nghiền này làm việc tốt ghê".Mẹ bé cười " Nó ăn vặt không à,cơm cháo không thích".Nghe tới cháo,bé ngẩn lên thôi không ăn khoai nữa.Quay sang mẹ và bắt đầu đòi...ăn cháo.Mẹ bé không cho,mặt bé buồn hiu.Mẹ bảo cháo này là của chú [ lão ku],tối mẹ xin chú cho con ăn.Con bé vùng vằng,đòi giật cho bằng được hộp cháo.Nhưng mẹ cương quyết không cho nên bé đành thôi....bé nằm phễnh bụng trên giường,lâu lâu lại lật người qua lại xem xét.Trông bé nằm đáng yêu lắm .....
Hơn 10h tối thấy có tiếng động dưới sàn,Meg ghé mắt nhìn xuống [vì Meg nằm tầng hai] thấy mẹ đang lấy cháo cho bé ăn.Nghe con bé thì thào :
-Mẹ xin chú chưa?
-Rồi!
-Chú chưa cho mà.
-Mẹ xin rồi.
Đúng là trẻ con,chỉ biết thật chứ không biết dối trá như người lớn.
Bé ăn hết hộp cháo lại leo lên giường nằm ngủ.Sáng 4h Meg thức giấc nhìn thấy một cảnh tượng hết sức.....đáng yêu : hai mẹ con ngủ ngược chiều nhau,bé ôm chân mẹ như đang ôm gấu bông,áo kéo lên tới ngực,phơi bụng ra,chân vắt chéo qua chân mẹ,tay thì ngậm trong miệng.Thiệt,nhìn thấy cảnh ấy chỉ muốn ngày mai lấy chồng ròi sinh con cho rồi.
Thế đấy,hành trình của bé từ Tuy Hòa vào Sg chỉ vọn vẹn trong hai từ : ĂN với NGỦ.
À,lúc mẹ hỏi bé đi tàu có vui không.Bé trả lời rằng " Tàu nó nhún"
***********************************
Nhờ bé mà Meg nhận ra nhiều thứ rất vui :
-Hai thứ trên người trẻ nhỏ đáng yêu nhất chính là bàn chân với đôi tay : bé mập,chân ục núc,trắng hồng,mấy ngón chân nhỏ xíu xinh xinh .Tay cũng thế,nhỏ bé và mềm mại.
-Trẻ nhỏ đáng yêu nhất là lúc mới thức dậy,còn gái ngủ : bé hua chân hua tay,gãi đầu gãi tai liên tục.Khuông mặt còn in hắng vết mềm chiếu,mắt dáo dác nhình xung quanh.
-Cái mùi đáng yêu nhất chính là mùi sữa ở trẻ nhỏ : ngọt ngào,thơm phức như trẻ mới được tắm trong sữa vậy.
-Đứa con chính là cuộc sống của người mẹ
**************************************
Quả thật nhìn thấy bé chỉ ước ao sau này mình có một đứa con như thế.Nếu được,có lẽ Meg sẽ bồng bé đi khoe khắp làng khắp xóm,cứ ôm bé mãi trong lòng.Giờ chỉ muốn lấy chồng để sinh con,sinh thật nhiều con,thật nhiều thiên thân nhỏ
P/S : cái hình không rõ lắm,vì tàu rung quá nên Meg chụp không rõ được.

Đêm của đỗ vỡ


Người đàn ông bước về phía cửa,đặt tay lên nắm đấm,xoay xoay xoay.Người đàn ông xoay cuộc đời mình ra khỏi cuộc đời của người đàn bà phía bên kia góc phòng.Không nói,không cười,người đàn bà với khuông mặt vô cảm nhìn người đàn ông dần lách ra khỏi cuộc đời mình không hề nuối tiếc....

...............................
Ngày nắng.....
Người đàn ông chở người đàn bà trên chiếc xe đạp rạo rạo rên siết của tiếng sên lâu ngày chưa bảo dưỡng.Người đàn bà ôm chặt lưng người đàn ông,một chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời.Người đàn ông đạp xe,từng vòng xe lăn bánh trên con đường ngợp vàng lá đổ của một chiều thu mềm mại khoác áo lụa vàng óng ánh.Gió nhẹ nhàng nhảy múa trên hai mái đầu xanh.Nắng mơn trớn ngọt ngào trên khóe mắt ánh ngời hạnh phúc,trên đôi môi rạng rỡ nụ cười,trên vòng tay rạo rực hơi ấm tình yêu của người đàn bà.
hạnh phúc đôi khi lại giản dị đến không ngờ
.....ngày hạnh phúc
..........................................
Ngày mưa.....
Người đàn ông đứng chờ trước cổng nhà .Không áo mưa,không áo ấm,người đàn ông đứng trong mưa.Người đàn bà đang giận,đang hờn.Và người đàn ông cứ đứng bên trong cơn mưa.
mưa nhỏ....tí tách thả mình chìm dần vào mái tóc của người đàn ông.
mưa vừa...bịch bịch ngấm sâu vào áo.
mưa to...bộp bộp....tát thẳng vào mặt người đàn ông.
Người đàn ông vẫn đứng đó,bên trong cơn mưa.Không mong chờ người đàn bà mở cửa,không hi vọng người đàn bà mở cửa trái tim.Ông phản bội!
Chỉ khi đánh mất một thứ gì đó ,ta mới thấy nó quan trọng đến chừng nào
....ngày của rạng nứt.
.................................................
Đêm không nắng....
Người đàn bà tha thứ cho người đàn ông.Cánh cửa dẫn vào lối trái tim vẫn còn,nhưng đã hẹp đi rất nhiều.
Người đàn ông ôm người đàn bà bằng vòng tay thưở nào,vẫn âu yếm thân thể người đàn bà bằng đôi mắt xa xăm của quá khứ.Duy chỉ có một điều không còn giống quá khứ : người đàn bà nhắm mắt và cười....nụ cười nửa miệng!
Tha thứ - một thứ xa xỉ với người đóng vai trò của kẻ - bị - phản - bội
Ôm vào lòng khối lòng băng giá ,người đàn ông buông lơi đôi vòng tay.Không nói,không cười,người đàn ông quay mình vào tường nhìn bóng đèn đổ lên tường,ngẫm nghĩ và chợt thở dài "bóng dáng quá khứ cứ mãi đổ dài trên chính cuộc đời mình " - người đàn ông bật lên tiếng nấc trong tâm hồn.
Quá khứ không bao giờ chỉ là quá khứ,quá khứ tạo dựng hiện tại và dắt lối vào tương lai.
...đêm của tuổi hờn.
.....................................................
Đêm đẫm mùi mưa......
Người đàn bà hét lên trong câm lặng về quá khứ của người đàn ông.Nó giằng xé,xỉ vả,phỉ nhổ lên lòng tự trọng của người đàn bà.
Đau đớn không phải là một món khoái khẩu của con người.
Đêm mưa, người đàn bà yếu đuối đến khốn cùng.Người đàn ông hiểu.Người đàn ông muốn nói chuyện với người đàn bà.Và nút thắt đã mở,thùng thuốc nổ đã được kích hoạt.Cái gì đã chìm xuống nay lại trồi lên.Cái gì đã bỏ qua nay lại phút chốc hiện về chân thật đến không ngờ.Và cái gì tưởng chừng như đã chết nay lại đội mồ sống dậy mãnh liệt đến đáng sợ.
Không nên khơi mở những gì mà người khác muốn quên lãng.
Người đàn ông im lặng,gánh chịu những lưỡi dao của người đàn bà phóng ào ạt trong không gian tĩnh lặng của đêm - mưa.Lưỡi dao có âm điệu thật nhẹ nhàng nhưng đáng sợ.Lưỡi dao như phi tiêu có gắng thiết bị định vị,biết tìm đến mục tiêu và phá hủy.Đích đến là tâm hồn và trái tim của người đàn ông...thành công trên cả mong đợi.
Phá thì dễ,xây mới khó.
Người đàn ông và người đàn bà xây dựng một tổ ấm đẹp.
Người đàn ông dùng sự phản bội đập vỡ một bức tường trong cái tổ ấm đẹp .
Người đàn bà chắp vá bức tường bằng đau đớn và tuyệt vọng.
Người đàn bà phá sụp hoàn toàn tổ ấm đẹp vì không đủ một thứ : lòng - vị - tha.
Người đàn ông không xây lại tổ ấm vì người đàn ông có một thứ : lòng - tự -trọng.
Và người đàn ông ra đi,không hi vọng tìm một bến đỗ yên bình mới,chỉ hi vọng tìm lấy chút thanh thản trong cuộc đời.
Thanh thản là hai từ rất dễ đánh vần nhưng rất khó định nghĩa
Và người đàn bà ngồi đó, phía bên kia căn phòng,gom góp mảnh vỡ của tổ ấm cho vào hộp cất vào trái tim.
Không níu kéo, không khóc lóc van xin,không giận dữ,không xỉ vả chì chiết,không oán hờn trách giận....bước qua đời nhau là cách tốt nhất để sống tiếp.Và họ bước qua đời nhau!
Bước qua không phải là trốn chạy,đơn giản chỉ là cố - quên - đi - những - gì - cần - phải - lãng - quên
.....đêm của đỗ vỡ!

******************************
Viết chỉ để thõa mãn cảm xúc và suy nghĩ.Không nhằm vào ai.

Là yêu





Có 1 câu chuyện về tình yêu mà nhân vật chính là 2 người điên. Người con trai chỉ biết nói những lời điên rồ, còn người con gái thì chỉ biết dùng đôi mắt vô hồn nhìn người con trai, và cười, một nụ cười của một người điên.
Hai người trước đây ko quen biết, một người ở phương Nam, một người ở phương Bắc. Gia đình của 2 người đều nguyền rủa 2 người là điên, và đuổi 2 người 2 khỏi nhà, làm 2 người phải lưu lạc bốn phương. Người con trai từ phương Nam đi về phương Bắc, còn người con gái đi từ phương Bắc về phương Nam. Người con trai trước đây ko điên, nhưng trong lúc đang ở công trường thi công bị gạch rơi trúng đầu, nên sinh ra điên. Còn người con gái trước đây cũng ko hề điên, trước đây thi đại học người con gái đỗ thủ khoa, nhưng rồi tên của cô trên bảng vàng bị một người có tiền tráo đổi. Và từ đó người con gái ko nói lời nào nữa, và cũng ko đếm xỉa đến bố mẹ, về sau sinh ra bị điên.
Ko biết đã lưu lạc bao lâu mà quần áo của người con trai bẩn thỉu đến mức ko thể chấp nhận đc, giày thì rách đến nỗi ko thể rách hơn nữa, để lộ ra cả những ngón chân bầm tím. Còn chiếc áo màu hồng mà người con gái mặc cũng ko thể gọi là màu hồng đc nữa, phải gọi là màu xám thì đúng hơn.Trên mái tóc rối tung còn có những sợi cỏ khô. Nhưng mặt người con gái vẫn trắng, và trắng một cách thần kỳ, trên tay cầm 1 chai nước khoáng, vừa nhìn người qua đường vừa đờ đẫn cười. Hai người gặp nhau trong một buổi hoàng hôn, khi mà cả 2 người đều phát hiện trong thùng rác có 1 cái bánh bao đã mốc meo. Cả 2 cùng nhảy vào lấy miếng bánh và va đầu vào nhau. Người con trai trợn mắt nhìn người con gái một cách thù hằn, còn người con gái thì nhìn người con trai đờ đẫn cười. Cuối cùng thì kẻ thắng lợi là người con trai, người con trai đã cướp được miếng bánh, mở to đôi môi đen sì gặm miếng bánh 1 miếng, còn người con gái vẫn đứng yên, chỉ đờ đẫn nhìn người con trai và cười. Người con trai nhìn người con gái, và trong mắt người con trai ko có chút gì gọi là động lòng. Người con gái vẫn đờ đẫn nhìn người con trai, từ trong miệng ko ngớt phát ra những tiếng thèm thuồng miếng bánh. Người con trai dừng việc ăn lại, bắt đầu nhìn người con gái, đờ đẫn nhìn, 2 người cứ nhìn nhau như vậy, người con trai ko biểu lộ chút tình cảm nào, người con gái điên điên cười. Người con trai bất ngờ đưa miếng bánh đang ăn dở cho người con gái, người con gái vội vàng cầm lấy và ăn ngấu nghiến. Người con trai bỏ đi, ko quay đầu lại nhìn. Lúc người con trai về đến căn nhà bỏ hoàng, nơi người con trai đang tá túc, quay đầu lại thì nhìn thấy người con gái. Thì ra người con gái đi theo sau người con trai đến tận nơi này, người con gái cứ đờ đẫn nhìn người con trai cười, cả 2 ko nói câu nào, người con gái từ đó ở bên cạnh người con trai. Tối, lúc ngủ, người con trai cảm thấy thật ấm áp, một cảm giác mà trước đây chưa hề có, người con gái nằm bên cạnh người con trai, ngủ một giấc thật ngon lành, nhìn người con gái lúc ngủ ko hề giống 1 người điên.
Hai người cứ như vậy sống cùng nhau. Ban ngày cả 2 người đi kiếm đồ ăn ở ngoài đường, ban đêm thì về chỗ ngủ. Cuộc sống cứ ngày ngày trôi qua như thế. Một ngày ko hiểu người con trai kiếm đâu ra một chiếc nhẫn đã biến thành màu xanh, đưa cho người con gái đeo. Người con gái nhìn người con trai đờ đẫn cười, đêm đó người con gái cười nhiều đến nỗi phá tan bầu ko khí yên tĩnh. Rồi cười ra nước mắt, người con gái bắt đầu khóc, ôm người con trai và khóc. Người con trai đứng yên, trên mặt vẫn ko biểu lộ một chút tình cảm nào.
Về sau người con gái bị bệnh, từ trước đến nay người con gái chưa bao giờ bị, nhưng bây giờ đã bị bệnh, và bị bệnh nặng. Ban ngày người con gái ko thể cùng người con trai đi kiếm đồ ăn, ko thể nhìn người con trai và cười. Người con trai một mình đi kiếm đồ. Buổi trưa bất chợt người con trai cầm về 1 chai nước khoáng và 1 cái bánh bao còn mới nguyên. Trên mặt người con trai có mấy vết xước, còn ngón tay thì thâm tím, và trên môi có mấy vệt máu. Thì ra trong lúc cướp nước khoáng và bánh bao về cho người con gái, người con trai bị chủ hàng đánh. Người con gái nhắm mắt, ko nhìn người con trai cười như trước đây. Người con trai đưa bánh cho người con gái, nhưng người con gái ko ăn. Người con gái sắp chết rồi, toàn thân nóng rực, bắt đầu hôn mê. Nét mặt người con trai lần đầu tiên biểu lộ tình cảm, một vẻ mặt hoang mang. Người con trai chạy ra đường, nhìn thấy một người mặc áo xanh cảnh sát liền khóc, cũng là lần đầu tiên khóc, ko ngớt miệng nói “cứu người”. Người mặc quân phục xanh liền gạt người con trai ra, và chửi “cút đi! Mình cũng thật là đen đủi, ra đường ko để ý”. Người con trai nằm cúi xuống đất, ngửa mặt lên cầu xin. Người mặc quân phục xanh đá người con trai mấy cái, và nhỏ nước bọt vào người con trai rồi bỏ đi. Người con trai mãi hồi lâu mới lồm cồm bò dậy, trên mặt nước mắt đã chảy thành hàng.
Người con trai quay về bế người con gái ra ngoài đường. Người trên đường qua lại rất đông, nhưng ko một ai chú ý đến 2 người. Người nào nhìn thì cũng nhìn qua rồi nhanh chóng bước qua. Người con trai đặt người con gái lên đường, ko còn mong chờ gì người qua đường nữa. Người con gái bây giờ đã thở yếu lắm rồi. Người con trai liền nhặt một miếng kính vỡ ở trên đường. Miếng kính có 1 đầu rất nhọn và sắc. Người con trai dùng miếng kính cắt vào tay người con gái, máu từ tay người con gái bắn cả vào mặt người con trai. Người con trai cười “ha ha, tôi giết người rồi, các người nhìn ta giết người đây ...” Xe cứu hộ đến, người con gái được đem lên xe. Còn những người qua đường thì nguyền rủa người con trai rồi lại bước đi. Người con gái cuối cùng ko qua khỏi vì máu mất nhiều quá, người con gái lúc chết vẫn cười, tay vẫn giữ lấy chiếc nhẫn người con trai tặng trước đây. Còn người con trai vẫn đứng đợi, đợi mãi người con gái vẫn ko quay trở lại. Người con trai khóc, khóc cả đêm, khóc đến nỗi chẳng còn ai chú ý đến người con trai khóc nữa.
Và tại thùng rác nơi 2 người lần đầu tiên gặp nhau trước đây, người ta tìm thấy xác người con trai. Nụ cười trên mặt người con trai đã tắt , và vẫn ôm vào ngực 1 cái bánh bao mốc meo và 1 chai nước khoáng chưa mở."
******************************************
Vô tình đọc được bên blog của một người xa lạ.
Ban đầu không chú ý đọc,nhưng càng đọc càng bị cuốn vào.
Đọc xong rồi thấy đau quá,suy nghĩ hồi lâu và khóc.Có thể có thật,có thể hư cấu.Nhưng nhìn chung .....đau quá.
Người sống với người,cái gì mới là quan trong nhất : tiền,quyền lực,tâm hồn...không biết nữa,làm người khó quá.
Từng có người hỏi mình rằng " Làm một người điên với một người bình thường thì cái nào sướng hơn?".Không dám trả lời, câm lặng một lúc lâu rồi bật lên thành tiếng " Không biết"
Có những người sở hữu một cuộc sống an lành,hạnh phúc vui vẻ.Đối với họ,cuộc sống là quà tặng của chúa trời,không gì thay thế được.Nhưng có những người lẩm bẩm chỉ mong muốn trở thành một kẻ điên,một người thực vật để không phải tiếp tục cuộc sống này nữa.Đối với họ,cuộc sống sao mà khổ sở và bế tắc quá,cứ phải nghĩ suy,dằn vặt,đau đớn.Và trở thành người điên xem ra là giải pháp không tồi.Vậy người bình thường và người điên thì cái gì tốt hơn?