Saturday, December 19, 2009

[...] - 22


Con đường dài, có nhiều ngã rẽ.
Cuộc đời ngắn, và cũng có nhiều lựa chọn.
1. Có nhiều điều nuối tiếc cho hơn 2 tháng vừa qua. Nuối tiếc vì đã suy nghĩ như vậy, đã lựa chọn con đường như vậy, và hơn hết là nuối tiếc vì đã không làm những điều có thể sẽ thay đổi cuộc đời mình theo một hướng khác. Đêm sẽ dài, và mộng sẽ đến, chỉ có điều không biết là mộng lành hay dữ. Sẽ chờ.
2. Một, hai, ba... mình thiệt là có một núi nuối tiếc để mà nuối tiếc. Quá nhiều thứ, chồng chất cao ngất ngưởng như núi. Không thể đột ngột quăng đi tất cả để giữ lòng yên bình. Vì nếu quăng đi, lòng sẽ trống, sẽ lo sợ và rồi sẽ hoảng hốt. Như rừng vậy, có lá xanh ắt có lá vàng. Nhưng nếu rừng không lá, còn lại trơ trọi những là cây, thì rừng chết, rừng hết yên lành. Nuối tiếc và hi vọng cũng như lá xanh và lá vàng vậy. Phải có những nuối tiếc úa tàn của quá khứ ruỗng mục để nuôi dưỡng nên lá xanh hi vọng vào ngày mai. Chỉ có điều lá vàng sẽ mất bao lâu mới rữa tan trong đất, trong lòng.
3. Mọi người thường bảo sống làm sao để không phải nuối tiếc và hối hận. Vậy sống làm sao nhỉ? Làm sao không nuối tiếc cho được khi ta cứ phải lựa chọn giữa cái này với cái kia trong khi tham lam, ích kỷ cứ như bóng ma ám thị vào tâm hồn chúng ta? Và làm sao không để hối hận khi chúng ta là loài vật có cảm xúc mãnh liệt với một lý trí yếu đuối? Những sinh vậy yếu đuối mà tham lam, thương lắm thay.
...........Đêm dài, đêm sẽ có mộng.

Thursday, December 10, 2009

[...] - 21


Những đêm mất ngủ cho ta những ngày dài mệt mỏi.
Khi ta mệt mỏi, ta...
Khó chịu vì lời nói của ai đó.
Bực dọc vì hành động của ai đó.
Và ta sẵn sàng nổi điên với mọi người, mọi vật, mọi thứ.
Ta nói: " Để tôi được yên".
Và ta mất tất cả.

Thursday, December 3, 2009

Bay


Tôi có một thói quen bất di bất dịch, được giữ từ thời còn ở 360, tôi luôn chọn hình trước khi viết. Nghĩa là tùy vào tâm trạng mà tôi chọn hình, và tùy vào cái hình tôi chọn tôi sẽ viết. Vậy nên đôi khi chọn hình xong tôi chẳng biết viết gì, vì những gì tôi nghĩ đã được hình ảnh bộc lộ, đôi khi cũng trần trụi lắm. Nhưnd được cái không phải ai cũng hiểu, và vì không phải ai cũng hiểu nên cũng không phải ai cũng hỏi. Và vì không ai cũng hỏi nên tôi...yên thêm chút nữa. Ra là có lợi!.
=================================
Ngày trước, tôi luôn nghĩ rằng những mối quan hệ cần được thời gian dán nhãn. Nghĩa là quan hệ nào có thời gian càng lâu thì càng tốt, càng ngon, càng phải giữ gìn. Nhưng giờ đây, sau những gì đã trải qua, tôi phát hiện điều này không được đúng cho lắm. Có những người quen tôi lâu rồi, và tôi luôn nghĩ họ hiểu mình không ít. Nhưng sự thật không như tôi nghĩ, họ chỉ hiểu tôi theo hướng họ muốn, theo những gì họ thích mà không cần đếm xỉa tới những gì tôi bày ra trước mắt họ. Những thứ mà chỉ với họ tôi mới dám bộc lộ. Họ bỏ qua. Và tôi cũng bỏ qua. Vậy nên xong chuyện. Ngược lại, có những người chỉ gặp tôi đôi ba lần đã lột trần tôi như đứa trẻ còn ẵm ngửa. Không cần phải dò đoán, họ nhìn tôi, xoáy sâu vào tôi. Không cần hỏi han, họ viết nên những câu trả lời trong đầu tôi trước cả tôi. Họ có tôi theo cách đơn giản nhất, và họ thì không bao giờ nói rằng họ hiểu tôi. Vì họ biết rằng nếu họ nói như thếi, tôi sẽ cười như dại đến nơi. Họ chỉ cần làm, mà không cần nói cũng đủ để tôi hiểu rằng họ hiểu tôi. Vậy thôi, xong chuyện.
=================================
BAY.
( Tôi viết BAY. khi đang nghe Abrazame của Laura Fygi và pix dành cho BAY.)
Đêm sẽ dài,
Khi những đôi tình nhân dứt lìa nhịp đập
Khi dối lừa len lõi giữa yêu thương
Khi giận hờn hỉ hả trên xác rữa đam mê
Khi anh nói: " Cho đi mà không mong chờ đáp trả"
Đêm sẽ dài,
Khi nước mắt nhảy múa trên nụ cười
Khi tiếng nấc nảy bật nơi cuống họng đã rát khô
Khi đau thương ăn mòn, nuốt chửng hạnh phúc
Khi anh nói: "Anh làm thế là vì em"
Như biển lớn chưa một lần ôm ấp buồm đỏ
Như sa mạc chưa một lần trầm mình trong nước mát
Như tử tù nơi ngục sâu tăm tối
Khao khát được yêu, khao khát được thương
Anh đã nói,
và em đã tin,
như tin tử tù chết khát giữa lòng sa mạc - biển
Giờ đây khi đêm dài đổ ập
Em muốn bay đến những trái tim đã dứt lìa nhịp đập
để nghe lời yêu thương từ trái tim trống rỗng
để hiếu kì dò xét cuộc ẩu đả của dối lừa và yêu thương
để biết được bao nhiêu giận hờn là đủ để lấp kín đam mê
Em muốn bay đến bên anh,
nghe anh nói " yêu là trò chơi tàn nhẫn"
Giờ đây khi đêm dài giẫy mình chờ chết
Em muốn bay đến bên xác thối của tình yêu
để nếm vị chua chát mặn nồng của nước mắt
để ngửi mùi máu tanh rỉ rả từ cuống họng khô kiệt
để bật cười khi hạnh phúc giãy giụa trong tay đau thương
Em muốn bay đến bên anh,
nghe anh nói: " Yêu là sự vị kỉ khôn cùng"
Em muốn bay đến sa mạc-biển
để cứu giúp người tử tù ngu muội
Nhưng làm sao bay được khi lòng tin đã mất
khi đôi cánh nặng trĩu những ngờ vực
khi đôi mắt mù lòa vì nước mắt uất hận
khi núi đá tổn thương cột giữ đôi chân yếu mềm
khi anh nói: "anh yêu em rất nhiều"
Em muốn bay
Em không muốn bay.
Em muốn bay
Em không muốn bay.
Hãy lấy dấu chấm ra khỏi cuộc đời em
Hãy thả tự do cho đôi chân
Hãy trả lại đôi mắt rạng rỡ yêu thương
Hãy trả lại lòng tin ngày cũ
Hãy để em được bay
Em muốn bay
không phải bay.
Em muốn bay
không phải bay.
Em muốn được bay bay bay bay
P/s: Viết thì viết thế thôi, nổi hứng thì hư cấu nên niềm đau để tự thưởng thức thế thôi, không phải viết về bản thân :P

1/2 Thực tế - 1/2 thực dụng


Hôm nay bị mắng hai chữ "thực dụng", không tức mà lại thấy có gì đó vui vui trong lòng, vì biết rằng người chửi không hiểu được thực dụng là như thế nào và hơn nữa là đang hết sức ghen tị với cái "thực dụng" của mình. Nhưng thật ra, giữa thực dụng và thực tế đôi khi hay bị nhầm lẫn.1. Thực tế: Biết nhìn vào thực tại, không mơ mộng viễn vông. ( Xuân Huy, Đồng Công Hữu, Từ điển Tiếng Việt, NXB Trẻ, 2007).2. Thực dụng: Chỉ nhắm vào lợi ích vật chất trước mắt mà xem nhẹ các mặt khác. (Xuân Huy, Đồng Công Hữu, Từ điển Tiếng Việt, NXB Trẻ, 2007).Tôi tự nhận mình là kẻ sống thực tế nửa vời, và từ chối hai chữ thực dụng, dù rằng bản thân tôi vẫn luôn ao ước mình trở thành một kẻ thực dụng để có thể "sống tốt" hơn theo một nghĩa nào đó. Còn tại sao lại là thực tế nửa vời thì thưa rằng tôi không đảm bảo được cái vế sau theo định nghĩa trên, không mơ mộng viễn vông. Tôi mơ nhiều lắm, mơ khủng khiếp, mơ ban đêm lẫn mơ ban ngày, cứ có dịp là tôi mơ. Tôi mơ mình có một căn biệt thự to đùng ở trung tâm thành phố, rồi tôi mơ mình trở thành một kẻ vừa có quyền vừa có tiền, lại mơ thêm một người chồng thật giàu, mơ luôn khoản đẹp trai và hết sức yêu mình, rồi tham thêm chút nữa tôi mơ có ba đứa con thật xinh xắn và thông minh. Đó, tôi mơ ghê lắm, mơ đến nỗi tự cảm thấy hổ thẹn trước giấc mơ "nhỏ nhoi" của mình. Nhưng tôi được ở chỗ tôi không để những mơ mộng của mình trở thành ám ảnh, và đẩy bản thân làm tôi mọi cho những ám ảnh đó. Tôi ham muốn và tham lam nhiều thứ, nhưng sự giáo dục của gia đình dạy tôi phải tham vọng trên sức của bản thân chứ không phải của người khác. Điều đó giúp tôi giữ một chân bên này của thực tế, mà đặt cả hai chân sang nửa bên kia của thực dụng.Nhiều lúc tôi khâm phục những người sống thực dụng lắm, họ thật là tài giỏi. Nếu bạn hỏi tôi họ tài giỏi chỗ nào thì tôi sẽ nói ý kiến mình ngay lập tức, không phải suy nghĩ vòng vo làm gì. Nếu xét về vế trước, chỉ nhắm vào lợi ích vật chất trước mắt, thì cũng đã thấy được cái tài của họ rồi. Mấy ai biết rằng điều gì trước mắt mình đang có lợi, rồi làm sao có chiếm hữu được cái lợi ấy. Đấy, cả một nghệ thuật chứ không vừa. Rồi thêm vế sau, mà xem nhẹ các mặt khác, lại thêm một cái hay nữa của những người thực dụng. Có lần một người nói vui với tôi thế này, cái lợi của bản thân còn giữ không nổi thì làm sao giúp người khác. Đúng vậy, bản thân mình làm cho mình vui và hạnh phúc không nổi thì lấy gì mà làm người khác vui. Con người ta nếu lúc nào cũng phải quan tâm đến nhiều thứ thì kham sao nổi. Bạn bè có chung một cơ hội, không giành giật thì không có phần, vậy nên phải giành phải giật. Mà nếu lúc ấy, ai còn phân vân, còn cảm thấy sẽ phải có lỗi với bạn bè thì chắc chắn sẽ chẳng có phần nào. Rồi sẽ chui vào một góc mà khóc, mà tức tối vì mất phần. Vui là ở chỗ ấy. Vậy nên mới nói những người thực dụng ở giỏi ở điểm này lắm, giữ cho bản thân mình lạnh lùng và vô cảm, để bảo vệ chính mình xa những thứ sẽ làm mình tổn thương và đau khổ. Hay là ở chỗ ấy.Nhưng nghiệt nỗi là tôi không sống thế được, đặc biệt là cái vế sau, tôi đầu hàng. Vậy nên tôi cũng chẳng thể nào trở thành đứa thực dụng được, buồn lắm đấy. Tôi cạnh tranh với bạn bè thì được, chứ chơi xấu đam sau lưng thì tôi thua. Nhưng nếu cơ hội là công bằng thì tôi tranh dữ lắm, nỗ lực hết sức để có được. Còn bạn bè ư? Họ nỗi lực, cố gắng hết sức mà không được thì đó là chuyện của họ. Nếu họ không muốn làm bạn nữa thì tôi buông tay để họ đi, tình bạn chấm dứt, vô duyên nhưng có lí. Tôi không phủ nhận mình thích những cái lợi nho nhỏ trước mắt, ai mà không thế. Nhưng nếu đổi cho cái lợi ấy là một mất mát nho nhỏ về tình cảm cũng như danh dự thì tôi thôi, tôi không cần. Đấy, lại thêm một lí do nữa cho việc tôi thực dụng không nổi. Nếu ai đó khoái nói tôi là " Oh, mày thực tế ghê", tôi sẽ thích lắm, cười tươi lắm. Nhưng ai đó điên lên chửi " Mày thực dụng quá", ok, tôi còn cười tươi hơn nữa ấy chứ. Đời mà, phải cười mới sống nổi ( dù răng chẳng trắng gì cho cam :P). Tôn chỉ sống của tôi giờ đây là " à, sao cũng được".

Saturday, June 20, 2009

[...] - 20


Tối nay mới biết SG lạnh về đêm. 10h45PM, chia tay con Mèo, lên xe để Ly chở về mà lòng nặng nề quá. SG về đêm lại thêm lạnh và tàn nhẫn lắm thay.
Lớn? trưởng thành? Ai mà không muốn điều ấy. Nhưng giá như lớn mà không phải suy nghĩ, lớn theo "tự nhiên", lớn trong hạnh phúc và thành công thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ có những đêm lang thang với bạn bè, sẽ chẳng có những giọt nước mắt nặng trĩu chần chừ lăn trên má. Thương cho con Mèo quá.
15 năm, sẽ là bao lâu so với một đời người? và có là đủ để nuôi dưỡng một tình bạn. Mình thật sự cũng không biết nữa. Nếu so với một đời người thì 15 năm không đủ dài, nhưng với một tình bạn, 15 có thể coi là dài. 15 năm, tôi nhìn thấy những thay đổi ở những người bạn ấu thơ. Khôn lên, trường thành lên và bắt đầu biết "khóc". 15 năm đủ để tôi hiểu rằng khi thế giới ngoài kia quay lưng với tôi, tôi vẫn còn họ bên mình, ôm lấy và vỗ về. 15 năm đủ dài để dạy cho tôi hiểu được những người bạn thật sự dù không thường xuyên gặp nhau vẫn sẽ mãi là một phần của nhau. 15 năm qua giúp tôi nhận ra tôi đã thật sự may mắn thế nào khi có họ bên mình. Và tôi hãnh diện vì điều đó.
Nhưng 15 năm qua, không chỉ họ thay đổi, mà cả tôi cũng đã thay đổi. Không còn nông nỗi dỗi hờn vu vơ, không còn tị nạnh vẫn vơ, không còn là một cô bé nói luyên thuyên và nghịch ngợm. Tôi lớn hơn và khép kín hơn nhiều. Cuộc sống dạy cho tôi nhiều điều, và đa phần nó phô diễn cho tôi sự tàn nhẫn nhiều hơn là hạnh phúc. 21 tuổi, một lần nữa, nếu so với đời người thì hãy còn sớm lắm, còn non lắm. Nhưng ở 21 tuổi này, tôi đã biết cái gọi là "có qua có lại" đến phũ phàng của cuộc sống, tôi cũng biết tự dặn mình cố gắng lấy thiện cảm ở mọi người chỉ để giúp bản thân tránh đi những kẻ thù không cần thiết. Tôi bắt đầu học cách vận dụng điểm yếu của người khác để...tự vệ trong những trường hợp cần thiết, nhưng không cố gắng sử dụng để làm tổn thương người khác. Nhưng tôi không làm thế với người thân và bạn thân. Đối với tôi họ là những gì quý giá nhất, có lẽ đó là chút gì đó ấu thơ còn lại trong tôi.
Dạo gần đây dù chuyện thi cử chẳng đâu vào đâu, nhưng tôi lại thấy yên bình và vui vẻ đến lạ. Có gì đó tận sâu trong lòng tôi đang sướng rơn vì hạnh phúc. Nhưng tất cả những hạnh phúc bất chợt và không có nguồn gốc đều mang lại những dự cảm không an lành. Có lẽ tôi vẫn sẽ tận hưởng nó, và cũng đứng đây mà chờ những gì sắp đến ....

Saturday, May 23, 2009

Ghen tình bạn


Khi giữ ai đó bên cạnh một thời gian rất lâu, họ dường như trở thành một phần của ta, không hẳn là điều kiện đủ mà là điều kiện cần. Và ta luôn đinh ninh rằng họ sẽ mãi vẫn thế, bên cạnh ta. Nhưng một khi tình cảm bị san sẽ, mọi chuyện sẽ khác. Mọi thứ sẽ thay đổi, không phải bên ngoài mà từ bên trong. Những rạn nứt nhỏ li ti lan dần thành những vệt lốm đốm trên bề mặt tình cảm, rồi bánh trướng mãnh liệt thành những hố sâu. Không phải phản bội, vì vốn dĩ nó không phải là tình yêu nam nữ. Cũng không phải đoạn tuyệt, vì bản chất của nó là vĩnh cữu, là một thứ người ta thường gọi là tình bạn. Vậy tại sao khi bạn mình san sẽ sự quan tâm, mà vốn dĩ trước kia dành cho mình nhiều nhất, cho một người khác thì bản thân lại khó chịu đến thế, thất vọng và buồn đến thế. Đó là bản chất của con người, luôn ích kỉ và tham lam, cái gì vốn dĩ từ trước đến nay nó là của mình thì dù thế nào đi nữa nó vẫn phải là của riêng mình. Tôi xin mạn phép gọi nó là "ghen trong tình bạn". Sỡ dĩ tôi gọi là ghen vì nó cũng có nhiều điểm giống với cái nghĩa thông thường được phủ lên từ ghen. Nó cũng xuất hiện khi ta dành tình cảm quá nhiều cho một ai đó, cũng xuất phát từ nhu cầu chiếm hữu người ta yêu thương, và cũng là sự bực dọc và muộn phiền khi bị san sẽ tình cảm. Vậy nên chung quy lại, trong mọi loại tình cảm đều có sự ghen.

Nhưng ghen trong tình bạn có khác với tình yêu không? Xin thưa, hiển nhiên là có. Khác ở chỗ là người ta không bao giờ biết rằng bạn mình "đang ghen", và thực ra thì cái ghen trong tình bạn không thường được bộc lộ ra ngoài, hoặc thử có bộc lộ ra bên ngoài thì không phải ai cũng đủ tinh tế để cảm nhận được. Sự ghen ấy diễn ra âm thầm và lặng lẽ trong tâm hồn và cả lí trí của người đang ghen. Sự khó chịu bực dọc sẽ thường xuyên xuất hiện bên trong mối quan hệ, người ghen dù không biểu hiện ra bên ngoài nhưng thực chất bên trong đã bắt đầu có sự xáo trộn, những suy nghĩ sai lệch về chính người bạn của mình. Điều tốt đẹp nhất có thể xảy ra là biết cách điều chỉnh cảm xúc của bản thân để giữ gìn một tình bạn đẹp, cố gắng không đặt một ai đó lên quá cao, hoặc quan trọng hóa họ quá mức. Và điều tồi tệ nhất là sự gãy đỗ của một tình bạn.
Và mình thì không bao giờ muốn có thêm bất cứ gãy đỗ nào nữa.

Monday, May 18, 2009

[...] - 19


Tệ lắm rồi, quá tệ, cái chuyện học hành càng ngày càng chẳng ra sao. Càng học càng thấy mình chẳng hợp chút nào với tài chính. Dù vẫn học bình thường, làm bài đầy đủ, tiểu luận hay gì cũng ok hết. Nhưng để có thể say mê đào sâu cho cái quỷ tài chính này thì không cách nào làm được. Thê thảm rồi.
Có lẽ sau khi tốt nghiệp sẽ theo học một khóa về quản trị marketing, hay đại loại một thứ gì đó vừa liên quan đến kinh tế vừa dính đến sáng tạo, vậy mới hợp với mình. Chán quá chán.

Thursday, May 7, 2009

[...] - 18



Lúc nào cũng thấy đêm dài, dài đến não nề.

Nếu sống một mình, có lẽ mình sẽ chẳng bao giờ ngủ. Thế lại hay, không ngủ thì sẽ thức.
Tại sao ngồi trong đêm luôn khiến con người có cảm giác yếu đuối khó tả, cứ luôn ao ước có người ngồi kề bên. Rõ ràng đang ngồi trong vòng tay của đêm đấy thôi, được đêm ôm ấp vỗ về, thế mà vẫn cô đơn, vẫn hụt hẫng, vẫn nặng lòng.

Wednesday, May 6, 2009

Bạn và bè


Mọi người vẫn thường nói chắc tôi có nhiều bạn lắm, tôi hay cười và bảo rằng, bè thì nhiều chứ bạn không bao nhiêu. Mọi người lại cười ồ lên. Uh, bạn và bè, gọi nôm na là bạn bè, nhưng thật sự khác nhau nhiều lắm.
Quả thật, chính bản thân tôi cũng không thể phân định chính xác đâu là bạn, đâu là bè. Có khi ngay lúc này đây, họ thật sự gần bên ta, yêu thương ta, nhưng đến một ngày đẹp trời nào đó, họ sẽ làm ta đau. Bạn, đối với tôi, là người sẽ không bao giờ làm tôi đau một cách cố ý, sẽ thật sự trung thành với tình cảm tôi dành cho họ, và hơn hết họ có thể làm mọi điều vì tôi. Tôi thật sự hạnh phúc vì tôi đã có những người bạn như vậy. Họ làm tôi hạnh phúc, làm tôi cười lớn, lau nước mắt và ôm tôi vào lòng, ru vỗ mỗi khi tôi nặng lòng. Và tôi cũng sẵn sàng làm mọi điều vì họ. Chúng tôi nương tựa nhau để không ai sụp đổ. Còn bè? Tôi có nhiều, những mối quan hệ xã giao, thậm chí có những mối quan hệ thân thiết đến mức ai nhìn vào cũng nghĩ là bạn thân lắm, nhưng tôi vẫn chỉ để người đó ở mức "bè". Không phải tôi quá khắt khe, mà tôi sợ một tình bạn "ngắn hạn" chưa qua "tôi luyện" sẽ mau chóng đỗ vỡ. Với tôi, tình bạn cũng như tình yêu, tôi không muốn có bất cứ sự đỗ vợ nào. Vì dù ai đúng ai sai, một khi bước ra khỏi một đỗ vỡ thì chẳng ai lành lặn cả.

Wednesday, April 29, 2009

[...] - 17


Ngày hôm nay trời âm u quá, oi bức, khó chịu. Đã bệnh 3 ngày nay, đau nhức, viêm họng, sốt, rất ghét mình thế này.


Ngồi từ cửa sổ, nhìn ra đường, xe cộ và con người chen lấn, hối hả ngược xuôi, bỗng dưng tự hỏi " Liệu mình có hợp với SG không?". Ngay từ khi bước những bước chân đầu tiên vào SG, mình đã dặn với lòng: " Thư, đây rồi, phải bám trụ lại SG, bằng mọi cách". Tôi không yêu SG nhiều đến nỗi để có thể rời bỏ quê hương và quyết gắn bó với SG, tôi cũng không đủ dũng cảm để gọi SG là quê hương thứ 2 của mình. Nói chính xác hơn, tôi cần SG. Tôi cần SG vì nó năng động và luôn có hàng triệu cơ hội để sống và làm việc. Tôi cần SG vì ở cái xứ đông nghịt người này, tôi không có quá nhiều người quen biết để can thiệp, hay nói này nói nọ về tôi, về gia đình tôi. Và hơn hết, tôi cần SG như một nơi trú ngụ an lành, xoa dịu đi những bực tức, tuyệt vọng, đau đớn mãi bám theo ngày tôi lên tàu vào SG, như một nơi để tôi chốn chạy.

Tôi không ghét quê hương mình, không ai có thể ghét hay căm thù quê hương mình đến cuối đời. Tôi yêu quê mình. Tôi thích biển, dù là đang yên ả hay giận dữ. Tôi yêu những cánh đồng lúa bao la, mà mỗi khi lên đến đỉnh Chóp Chài nhìn xuống tựa hồ như một tấm thảm lớn xanh mướt. Tôi thích những con suối lớn, trong lành và mát lạnh. Nhưng với con người, đặt biệt là họ hàng, tôi lại sợ. Tôi sợ hãi trước cái cách mà nhiều người suy nghĩ, thái độ của dòng họ. Chán ngán, thậm chí là không muốn nhìn mặt. Và còn cái bản tính sống sĩ diện và gia trưởng của nhiều người đàn ông ở đây, khiến niềm tin vào hôn nhân với một người miền trung trong tôi nhợt nhạt, xanh xao đi rất nhiều. Và giờ đây, tôi chán khi phải nói đến hôn nhân, đến việc sẽ phải chung sống với một người nào đó. Thậm chí có lúc, trong tôi luôn hiển hiện một cuộc sống gia đình tương lai đơn chiếc, có con mà không cần có chồng. Đó là một trong những "quà tặng" mà quê hương đã cho tôi.

Cuộc đời tôi rồi sẽ có nhiều, nhiều ngày âm u hơn nữa. Rồi sẽ có những đợt giông bão đến thăm tôi. Rồi tôi sẽ thương đau nhiều hơn, và cũng có lẽ được yêu thương nhiều hơn. Tôi đã bước qua bao nhiều giông bão rồi, tôi cũng không nhớ. Tôi chỉ biết, ở cái tuổi 21 này, đáng ra tôi không nên viết ra những dòng như thế này, mà thay vào đó sẽ là những ngọt ngào của cuộc sống trẻ xinh tươi và nồng nàng yêu thương.

Nhưng, tôi đâu có chọn cho mình những dòng này.


Add Image

Tuesday, April 14, 2009

[...] - 16

Hôm nay, gần trưa, vì hành xử của một người đã khiến mình hoang mang chút ít. Chợt nhớ lại những lời mà bạn Duyên từng nói " Quan tâm là tốt, nhưng quan tâm quá lại là một gánh nặng". Mỗi khi nghe câu nói ấy mình rất buồn, làm sao lại nói như thế với nhau được. Nhưng đến hôm nay thì vỡ lẽ ra được nhiều điều. Đúng là quan tâm quá thì sẽ bóp ngạt người khác.
Con người ta rất lạ lùng, khi không ai quan tâm thì than thở rằng mình đơn côi, nhưng khi ai đó quan tâm quá thì lại kêu mệt mỏi, ngột ngạt. Liệu khi họ nói những lời nói vô tình đó, họ có biết rằng người nghe bị tổn thương đến mức nào.
Mình luôn sợ người khác nghĩ mình vô tâm, thành ra mình đã ôm quá nhiều người vào lòng. Mình cứ nghĩ rằng quan tâm và yêu thương họ thì mình sẽ nhận được yêu thương, chưa một lần mình nghĩ mình là gánh nặng cho người khác. Nhưng có lẽ sai rồi, bạn Sói nói đúng, mình còn sống trong thế giới màu hồng quá.
Chia sẽ với người ta những nỗi đau, những bí mật, ban đầu họ rất quan tâm. Nhưng chỉ sau một thời gian, mọi thứ bắt đầu bộc lộ dần, họ mệt mỏi khi phải nghe và chia sẽ nỗi buồn của mình. Có lẽ mình đã sai khi nghĩ rằng nếu mình lắng nghe chia sẽ tâm tình của người khác, thì người khác cũng làm thế với mình. Còn hồng quá!

Wednesday, April 8, 2009

[...] - 15


Sau khi khám bệnh, xét nghiệm, nội soi dạ dày, mình vác về một bọc 1,2 triệu tiền thuốc. Thật kinh khủng, thuốc mắc quá. Nhưng phải uống, phải uống cho bằng hết, của một đống tiền chứ không ít T__T

Sunday, April 5, 2009

Đầu đời


Đằng sau những hạnh phúc và ấm áp luôn ẩn giấu những đau thương và đỗ vỡ. Lúc nào cũng vậy, chỉ khác ở chỗ là đau thương và đỗ vỡ đến mức nào.

Em yêu lần đầu tiên, nguyên khôi và trinh trắng, cuộc sống quá đỗi màu hồng trong thời khắc ấy. Đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc thích thú vô bờ. Trái tim non nớt nhảy đập liên hồi theo từng điệu nhạc yêu thương. Em ngập chìm trong hạnh phúc đầu đời.
Hẳn sẽ là tuyệt vời nếu hạnh phúc ấy đi theo em đến cuối đời, lần đầu cũng là lần cuối. Ai trong chúng ta cũng hi vọng điều ấy, yêu một lần duy nhất trong đời. Nhưng hỏi thử số phận, có mấy ai được như thế. Chỉ toàn đau thương và giễu cợt. Và khi ngay lần đầu tiên trao yêu thương, em nhận về lấy tổn thương và buồn khổ. Trong phút chốc, mọi thứ sụp đổ. Những niềm tin mỏng manh đầu đời mau chóng bị sự nhầm lẫn của ai kia dập tắt nhanh gọn. Những cảm xúc tinh khôi ngây thơ đầu đời, chỉ vì những xúc cảm lần lẫn của ai kia, đã hoàn toàn vỡ vụn.
Không thể tổn tại cái gọi là bạn bè một khi đỗ vỡ đã xảy ra. Nếu muốn giữ tình bạn, hãy đừng hợp thức hóa tình bạn thành tình yêu khi chưa đủ chắc chắn.
Và khi yêu thương thay bằng căm giận, thì cách tốt nhất là xóa sạch mọi kỉ niệm về người đó. Tinh nhắn, quà tặng, nơi hẹn hò....xóa hết, cất hết, đừng núi tiếc. Kết thúc là hết, đừng cố oán hờn hay trả thù, chẳng được gì, chỉ thêm đau đớn chất chồng. Kết thúc một mối quan hệ không phải là căm thù, oán giận, mà chỉ đơn giản là bước qua nhau, thay vị trí người yêu bằng người dưng. Đơn giản để mà vượt qua, để mà sống.
==================================
Chị mong em mạnh mẽ và kiêu hãnh đứng lên, tiến về phía trước. Vấp ngã đầu đời sẽ dạy cho em rất nhiều. Nhưng quan trọng là em phải đứng dậy, khóc cho thỏa rồi đứng lên vững vàng để ai kia khi gặp lại phải thấy hối tiếc vì đã để vụt mất em.

Thursday, January 22, 2009

Nặng, chồng, con và " Cái chết của vua Tsongor"


Chưa bao giờ nghĩ rằng mình "già cỗi" đến vậy, khô khốc như gốc gỗ già.

Tối qua nằm đọc lại vài đoạn "Cái chết của vua Tsongor" của Laurent Gaudé, bỗng thấy ghê sợ với chính mình. Không mò đọc những trường đoạn bi tráng, những đoạn yên ả. Mà ngược lại, cứ chăm chăm đọc đi đọc lại những đoạn giết chóc, hoang tàn, máu đổ rơi vãi loang lỗ trên thành Massaba, những thây người chất đống, những kiểu giết người man di mọi rợ.....Đặt biệt có hai đoạn cực kì thích, post lên cho mọi người đọc chơi:
"... Các chiến binh chó cái của Arkalas hăng hái chiến đấu. Nhưng một số phận kinh khủng đang chờ đợi họ. Bandiagara nhìn họ, hàng nghìn con người nửa được nửa cái này làm ông ghê tởm và ông vẽ lên không trung cái từ bí ẩn mà tổ tiên ông đã truyền cho. Đột nhiên, tâm thần của những con người này bấn loạn. Họ nhìn nhau và thấy người anh em của mình bỗng thành một kẻ thù cần phải giết. Các chiến binh chó cái lao bào nhau, vững tin rằng mình đang chiến đấu, để mặc kẻ thù thực sự bên mình. Cảnh tượng một đạo quân tự chém giết nhau sao mà kinh sợ đến thế. Những chiến binh của Arkalas, tóc tai chải chuốt, trang sức rỡ ràng, lao vào nhau và cắn xé nhau tới chết. Họ cười rú lên man dại mà giết lẫn nhau. Đôi khi lại còn nhảy múa trên xác người bạn thuở còn thơ ấu. Và chính Arkalas, như một con quái vật điên rồ, nhìn quanh tìm những kẻ cùng dòng máu với mình, để xẻ bụng kẻ đó và uống máu.....Quân đội bị đánh tan, bị kẻ thù cầm kiếm ngắn đuổi theo sát sạt và phạt đứt thây kẻ nào chậm chân. Chỉ còn Arkalas, người chiến binh khủng khiếp và nực cười là còn chiến đấu. Ông giết người lính cuối cùng của ông bằng một đòn chùy đập vỡ sọ. Chỉ khi đó bùa phép của Bandiagara mới hết linh nghiệm và Arkalas tỉnh lại. Ông nhìn thấy dưới chân mình hàng chục người thân. Ông đứng trên một đống xác. Và máu chảy trên mặt ông mang vị quen thuộc của bạn bè...."
[ Laurent Gaudé, Cái chết của vua Tsongor, P123,124]
" ...Tiếng hú vang lên trong hàng ngũ quân Kouame. Vang vọng và gằn. Tiếng kêu như vọng lại từ thế kỉ nào xa xưa. " Đồ chó, mày đây rồi. Cầu cho mày, cho dòng họ mày là một đàn xác chết thối tha". Mọi người đang tìm xem ai nói những lời đó và đang nói với ai. Mọi người nhìn khắp nơi. Trước khi người ta kịp hiểu ai vừa nói, một tiếng thét xung trân vang lên và Arkalas lao ra như một mũi tên. Chính là ông, người chiến binh điên rồ, đã thốt ra những lời như vậy.....Và chỉ cần một giây thôi là ông đã chồm lên kẻ thù của mình. Trước khi có người kịp can thiệp, ông nhảy xuống khỏi ngựa và treo như một con dơi vào giữa mặt của Bandiagara. Với sự cuồng nộ của loài sói ăn thịt người chết, ông ăn ngấu nghiến mặt Bandiagara. Ông cắn từng miếng to, thủng mặt. Mũi. Má. Ông giằng xé tất.....Đêm đó không ai ngủ được. Cả trong thành lần trong trại quân du mục. Những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên trong bóng đêm. Đó là tiếng kêu than méo mó của Bandiagara. Ông nằm giữa chiến trường, vẫn còn chưa được từ bỏ cuộc sống. Arkalas cuối xuống người ông. Ông lôi Bandiagara ra khỏi đám đông để toàn tâm hành hạ ông này và bây giờ khi bãi chiến trường đã vắng, ông lại quay lại như một con chó đói đang tha miếng mối. Không ai nhìn thấy họ nhưng người ta nghe được tiếng rú lên đâu đớn của Bandiagara. Thân hình ông này chỉ còn là một đám bầy nhầy rỉ ra những tiến kêu khóc. Ông xin kẻ giết người kết liễu đời ông hàng nghìn lần. Và Arkalas cũng phá lên cười hàng nghìn lần và rồi lại cắm phập răng vào người Bandiagara. Bandiagara chết khi bình minh ló dạng. Arkalas bỏ lại một đống thịt bầy nhầy không nhận ra nổi cho đám côn trùng. Răng ông kể từ ngày đó đỏ máu. Để nhớ mãi kỉ niệm về cuộc trả thù bằng thịt người này..."
[ Larent Gaudé, Cái chết của vua Tsongor, p211,212,213]
Nếu so sánh giữa Cái chết của Tsongor và Mặt trời nhà Scozta, thì Cái chết của vua Tsongor đặc biệt hơn về nhiều điểm. Và nếu phải chọn ra tác phần tốt hơn giữa chúng, thì Cái chết của vua Tsongor sẽ được chọn. Tuy nhiên, cả hai tác phẩm này của Laurent Gaudé đều là những kiệt tác của nền văn học Pháp, và khó có tác gia nào có thể miêu tả những xung đột xuất phát từ dục vọng, từ hận thù, hiếu chiến...hoàn hảo như ông. Đó chính là lí do vì sao mà Meg yêu thích Laurent Gaudé, và mãi sẽ là đọc giả trung thành của ông.
=================================
Khi con người rơi vào trạng thái tù túng thì tâm hồn trở nên nặng hơn rất nhiều. Dù có vui đến mấy thì luôn có một tảng đá khổng lồ "thọc gậy bánh xe" của niềm vui, hạnh phúc và hi vọng.
Mình là một nhân mã điển hình, thích tự do, thích bay nhảy. Vậy nên khi bị nhốt vào một cái vòng lẩn quẩn thì y như rằng mình mệt mỏi, chán chường và rất dễ mất cân bằng trong cuộc sống. Mọi thứ trở nên quá nặng đối với mình.
Chán!
==========================
Dạo này tự nhiên muốn lập gia đình ghê gớm. Muốn có chồng và có một đứa con kháu khỉnh. Muốn được ai đó ôm vào lòng mỗi vỗ về như trẻ con khi mệt mỏi và muốn khóc. Muốn được ai đó nắm tay thật chặt. Muốn được ai đó yêu thương và cưng chiều. Muốn được hôn chồng, hôn con. Muốn à ơi ru con ngủ mỗi đêm. Muốn cùng chồng con đi sắm đồ tết, sẽ mua áo sơ mi và quân tây cho chồng, mua áo quần điệu cho con. Muốn được chuẩn bị bữa ăn thật ngon cho chồng cho con. Muốn được nhìn thấy khuông mặt hạnh phúc của chồng và đáng yêu của con mỗi khi ngủ. Muốn, muốn, muốn có một người chồng và một đứa con. Chỉ vậy thôi!
....nhưng khô khốc mất rồi. Chỉ vậy thôi!