Friday, November 21, 2008

The best of Quốc Bảo - Những khoảnh khắc tôi chọn


Lần đầu tiên gặp "Em về tinh khôi", tôi chẳng có cảm xúc gì đặc biệt. Có lẽ ý nghĩa của bài hát còn quá "lớn" so với một cô bé như tôi. Lúc ấy tôi nghe nhạc "của người lớn" như một sở thích nho nhỏ, không quan tâm bài hát nói về gì,nhạc hay ra sao. Chỉ đơn giản là nghe nhạc. Nghe có vẻ ta đây nhưng thật sự thời thơ ấu của tôi không hề tồn tại cái gọi là nhạc thiếu nhi. Tôi lớn lên qua tình khúc của Trịnh Công Sơn, Phạm Duy, Ngô Thụy Miên, Vũ Thành An, Lê Uyên & Phương...một lớp nhạc sĩ của thế hệ trước mà đến bây giờ những người trẻ như tôi không mấy khi nghe. Mẹ tập cho tôi nghe...đó là sở thích của mẹ. Lớn lên, tôi bắt đầu tiếp xúc với nhiều loại nhạc hơn nhưng tôi vẫn trung thành với dòng nhạc ấy. Có lẽ tôi nên cảm ơn những "Biển nhớ", "Đưa em tìm động hoa vàng", "Tôi ơi đừng tuyệt vọng", "Niệm khúc cuối", "Nửa hồn thương đau"...vì nó dạy cho tôi một thứ quan trọng khi nghe nhạc: nghe nhạc bằng tâm hồn mình!.

Mẹ từng nói với tôi : "mỗi bài hát có một hoàn cảnh sáng tác riêng ,có một tình cảm riêng. Mỗi nhạc sĩ khi viết một bài hát thật sự luôn dựa trên những cảm xúc thật sự. Nhưng khi nghe nhạc, con phải nghe bằng tâm hồn mình và biến những cảm xúc trong bài hát mà con nhận ra được thành cảm xúc của mình". Vì vậy đôi khi cảm xúc của tôi đối với bài hát ấy lại hoàn toàn xa lạ với cảm xúc của người nhạc sĩ. Nhưng có sao đâu, tôi vẫn nghe nhạc và "hiểu" nhạc theo cách của riêng mình.
Quay lại với "em về tinh khôi", thật sự lần đầu tiên nghe tôi vẫn chưa hình dung nổi "tinh khôi" là như thế nào. Bài hát lúc ấy có quá nhiều từ xa lạ với tôi - một đứa trẻ. Biết không? Tôi biết chứ, nhưng khả năng lĩnh hội nó đối với tôi là thấp kép. Mãi đến sau này ,khi lớn lên tôi mới thật sự hiểu được một phần của bài hát. Và cũng từ ấy,"em về tinh khôi" đã sống với tôi một cách thật trọn vẹn. Tôi không cảm nhận một "em về tinh khôi" quá sang trọng hay quyến rũ như mọi người thường nói. Đối với tôi , "em về tinh khôi" là một chút tình cảm được giấu nhẹm nơi góc nhỏ trái tim giành cho một mối tình thơ trẻ. Và tôi đã gắng liền "em về tinh khôi" của Quốc Bảo với mối tình ấy, trong sáng và mềm mại như gió mùa thu để rồi mỗi khi nhớ tôi lại bật lên câu hát "xin cho ta một khắc reo ca vui cùng em...."
*********
"Tàn phai" đến với tôi một cách rất tình cờ. Tôi đến chơi nhà bạn và nghe thấy nó, không nghe trọn bài hát nhưng đâu đó trong tôi chợt nhận ra rằng tôi cần bài hát này ngay trong lúc này, lúc mà tôi - tàn - phai!
Có thể tôi không hiểu hết ý nghĩa của hai từ tàn phai. Nhưng trong thời điểm ấy tôi hiểu rất rõ tàn phai của một mối tình là như thế nào. Rất rõ. Tôi bước qua mối tình đầu đời không với tư cách của kẻ thắng trận, mà cũng chẳng rầu rĩ như người bại trận. Tôi chia tay một mối tình mà tôi biết chắc là sẽ kết thúc trong nay mai. Một mối tình kết thúc ngay từ khi bắt đầu. Và "tàn phai" đến với tôi như thể nó được sinh ra để giành riêng cho tôi vào lúc này. Lần đầu tiên nghe trọn vẹn "tàn phai" tôi đã cười. Tôi cười vì tôi thấy sao lời bài hát hay thế, sao đúng thế. Tôi cười vì vỡ lẻ ra rằng khi yêu nhau người ta quấn quýt bao nhiêu thì khi chia tay người ta phũ phàng quay lưng với mình bấy nhiêu, dù rằng tôi là kẻ chấm dứt. Suốt một thời gian sau đó, khi cái niệm về người ấy còn đeo đuổi tôi, tôi không nghe bất kì bài hát nào ngoài "tàn phai" và "saving all my love for you". Tôi bám vào đó như kẻ chết đuối vớ được phao. Tôi nghĩ rằng không thể nói chuyện này với ai vì sẽ chẳng ai hiểu mình, sẽ chẳng ai chấp nhận được những chuyện mà tôi đã làm. Và tôi còn mong gì hơn nhỉ? Tôi nghe và câm lặng với "tàn phai"...tôi - tàn - phai!
*********************
Thanh Lam với chiếc áo màu tím chàm, một chuỗi dây đeo cổ có hình cây thập tự đi trên một hành lang hay lối nhỏ nào đó, vừa đi vừa hát "đời mênh mông chào đón những con tim an hòa, nguồn đau thương lùi hết ra xa..."...đó là những gì tôi nhớ về lần gặp gỡ đầu tiên của tôi với "ngồi hát ca bềnh bồng" [tất nhiên là qua tivi]. Sau lần gặp ấy tôi mất nàng luôn. Một thời gian dài tôi tìm kiếm nhưng không thể nào nhớ nổi tên bài hát và nhạc sĩ đã sáng tác ca khúc ấy. Thế là tôi buông xuôi, không tìm nữa. Mãi đến sau này trong một lần tìm tác phẩm của nhạc sĩ Quốc Bảo trên internet tôi mới biết đó là "ngồi hát ca bềnh bồng".
Có một điều lạ, mỗi khi có chuyện gì buồn thì y như rằng tôi sẽ tìm thấy câu chuyện của mình trong nhạc của anh Bảo [cho phép gọi thế nhé nhạc sĩ Quốc Bảo, em vẫn thường gọi anh như thế mà].
Sau thời gian tàn phai, tôi bắt đầu học cách chấp nhận sự thật và học cách trút bỏ niệm về người ấy. Khó khăn nhưng tôi đã làm được. Tôi nhận ra rằng trách móc không hề giải quyết được vấn đề. Và muốn quên ai đó thì phải buông người ta trước. Đã có lúc tôi từng nghĩ nếu như tôi không gặp anh thì có lẽ tôi sẽ không như thế này. Rồi tôi lại nghĩ tại sao mình lại ngốc nghếch vướng vào chuyện này. Tại sao tôi lại trao tình yêu cho anh ấy. Hết tại sao này rồi lại đến tại sao nọ. Tôi lẩn quẩn mãi trong mớ bong bóng ấy cho đến khi tôi học được một điều từ một người anh trai "buông niệm đi em, để người đó đi thì em sẽ thanh thản hơn". Và tôi hiểu rằng yêu thương không hề có lỗi. Tôi và anh cũng không hề có lỗi gì cả. Tôi hiểu rằng không thể sống mà vùi mình vào đau khổ mãi được, cần ngẩn mặt lên mà vui để sống. Tôi thôi không trách móc quá khứ, thôi không nghiền ngẫm phân tích mổ xẻ câu chuyện ấy nữa. Tôi chấp nhận nó là một phần của mình và học cách trân trọng yêu thương ấy ,dù rằng nó là sai lầm. Và tôi thanh thản. Tôi học cách yêu thương trở lại!

*************
Không biết từ bao giờ nhạc của anh Bảo đã trở thành một phần của tôi. Tôi viết thế không phải để khen hay nịnh nọt gì anh ,vì ngoài anh Bảo, tôi còn nghe nhạc của nhiều người khác: Quốc Trung, Anh Quân, Huy Tuấn.....Nhưng có lẽ nhạc của anh Bảo thích hợp với tôi hơn cả.
Tôi thích lối viết của anh ,thích sự sáng tạo trong ca từ và cả nhạc nữa. Tôi bắt đầu trở thành thành viên của blog anh không lâu. Lần đầu tiên tôi gửi invitation đến đã bị anh từ chối. Tôi nghĩ thôi thì add favourite cũng được ,nhưng sau đó tôi tự nhủ "thôi add lần nữa,biết đâu được chấp nhận thì sao". Và rồi tôi lại gửi invitation đến anh lần nữa....tôi trở thành thành viên blog Quốc Bảo từ ấy.
[ Một chút kỉ niệm nho nhỏ]

No comments: