Friday, November 21, 2008

Viết cho cậu


[Viết cho một giây phút mộng ảo và dành riêng cho một người đã từng tồn tại trong đời]
Ai trong đời cũng có cho riêng mình một mùa đông kỉ niệm. Riêng rôi, tôi gọi đông là mùa đặc biệt. Tôi chẳng yêu đông như người khác vẫn bảo, chỉ đơn giản tôi thấy được phần nào đó con người tôi trong cái giá lạnh tê tái của mùa đông mà thôi. Đông không rực rỡ như xuân, không chói chang như hạ và cũng chẳng lãng mạn như thu. Nhưng đông với tôi luôn đặc biệt.
Đông dắt tôi đến với cậu. Hai đứa nhóc thơ trẻ nhìn nhau cười khúc khích. Lần đầu tiên tôi thấy một nụ cười dễ thương đến vậy. Và có lẽ cho đến bây giờ, nụ cười của cậu vẫn là nụ cười dễ thương duy nhất trong đời tôi. Ngày tôi gặp cậu là ngày Đà Lạt vào đông. Tôi không thể bắt trí nhớ mình quay về cái ngày xưa ấy, càng không thể chiếu lại kí ức mình liền mạnh như một cuốn phim âm bản. Nhưng đâu đó trong mơ hồ kí ức, tôi nhớ rằng đó là một đêm đông rất lạnh. Tôi theo ba mẹ đến nhà cậu chơi. Và tôi gặp cậu.
Cậu đẹp lắm, cứ như một thiên thần vậy. Đôi mắt to tròn mạnh mẽ, lông mày rậm đen, mũi thẳng và miệng bướng bĩnh. Tôi còn nhớ mẹ bảo " Thằng bé lớn lên chắc sẽ đẹp trai lắm'. Và quả là thế, cậu đẹp.
Tôi không thường xuyên gặp cậu, nếu không muốn nói là hiếm khi. Vì tôi chỉ lên Đà Lạt mỗi năm một lần, họa may lắm thì hai lần một năm. Và mỗi lần lên tôi chỉ chuyên tâm vào một việc duy nhất : ngủ. Tôi nhớ lần nào tôi lên cậu cũng đến rủ tôi đi chơi. Nhưng tôi chỉ đi một vài lần. Tôi không ghét cậu, tôi từ chối vì tôi nghĩ tôi và cậu quá khác nhau để có thể trở thành bạn. Tôi suy nghĩ theo lối nghĩ vẫn vơ của một đứa trẻ.
Và chúng ta theo ngày tháng cũng lớn dần lên. Cậu thay đổi, tôi cũng thay đổi. Nhưng duy chỉ có tình cảm cậu dành cho tôi là không hề thay đổi. Tôi quý trọng điều đó. Nhưng nó không đủ để khiến tôi chấp nhận tình cảm ấy nơi cậu. Tôi đã nói rồi mà, tôi và cậu khác nhau quá. Cậu lạnh lẽo sống khép kín nội tâm, còn tôi lại điên khùng theo cảm tính. Tôi sợ tôi sẽ làm cậu tổn thương. Lại một suy nghĩ ngớ ngẫn. Nhưng quả thật là tôi đã nghĩ như thế.
Ngày cậu đi, cậu gọi điện cho tôi hỏi tôi có muốn cậu ở lại không. Tại sao phải ở lại? Qua bên ấy, cậu sẽ có một con đường sáng lạng để phát triển. Lúc bấy giờ tôi tin chắc trong suy nghĩ của mình rằng đi là một giải pháp hoàn hảo cho cậu. Vì thế tôi đã nói " Đi đi, đừng quay đầu làm gì.". Tôi nhớ như in từng chữ mà tôi đã nói, vì lúc này từng câu từng chữ ấy vẫn luôn là niềm hối tiếc lớn nhất đời tôi.
Một ngày đẹp trời, nắng xanh không gợn mây. Mẹ cậu gọi cho tôi thông báo tin dữ. Cậu đi rồi, tai nạn. Đơn giản là tai nạn và cậu đi rồi. Tôi nói lời chia buồn với mẹ rồi cúp máy. Tôi chẳng biết lúc đó tôi đã nghĩ gì, tôi bị mất sạch kí ức về lúc ấy. Có lẽ tôi đã ngồi xuống đất, thở chầm chậm từng ngụm không khí. Và cố gắng gọi tên cậu sao cho thật tròn chữ. Nhưng có lẽ chỉ là có lẽ...
Tôi không lên dự đám tang cậu vì bận thi. Nhưng dường như là bản thân tôi không muốn lên, tôi sợ. Sợ nhìn vào di ảnh của cậu, sợ cậu trách mắng tôi sao không giữ cậu lại ngày hôm ấy. Và điều tôi sợ hãi nhất chính là tình cảm tôi dành cho cậu. Tôi phải giết nó đi nếu muốn sống tiếp.
Và cậu thấy đấy, tôi làm rất giỏi. Lừa phĩnh bản thân mình là việc duy nhất trên đời này tôi làm tốt.
Nhưng đôi khi tôi lại nhớ cậu rất nhiều, nhiều lắm. Tôi hối tiếc vì những suy nghĩ ngu ngốc ấy, và rằng tôi đã không giữ cậu lại. Tôi luôn tự hỏi tại sao tôi phải trãi qua những chuyện này, tại sao ông trời lại làm thế. Những câu hỏi này đã bám theo tôi suốt thời gian dài. Đến bây giờ thì tôi đã hiểu. Con người khi trải qua một cái gì mất mát quá lớn thì tự khắc con người phải thích ứng để sinh tồn. Tôi mất cậu, tôi hụt hẫng đớn đau. Nhưng nhờ thế mà khi tôi chia tay với người, tôi đã đứng dậy mạnh mẽ và đầy kiêu hãnh. Vì tôi đã từng trãi qua mất mát lớn hơn trong cuộc đời. Đó là cậu!
Dù câu ở đâu, cậu vẫn mãi là hiện thân cho những gì tốt đẹp và ngọt ngào nhất mà tôi từng biết. Luôn luôn và sẽ mãi là như vậy.

No comments: