Friday, November 21, 2008

[...] - 12


Đêm vắng...

đêm không người....
đêm chỉ có bóng....
Bóng tôi đổ dài lên thời gian, chạm.... khắc..... đục.... đẽo.... một cái bóng thời gian cho riêng mình.
Miền quá khứ!
....tôi gặp bạn, lần đầu tiên.Chạm vào bạn, đặt một phần tâm hồn tôi vào bạn.
ngày đó, cả bạn và tôi.... ngày đó.... không phải hôm nay.......
tôi nhớ bạn của ngày ấy............ ngày ấy.... không phải hôm nay....... xa rồi!
...............................ngày ấy, bạn cười!
...............................ngày ấy, tôi cười!
...............................ngày ấy, bạn khóc!
...............................ngày ấy,tôi khóc!
...................................................................... cùng nhau.................
.................. xa rồi............................ xa rồi.............................................
............................ tôi nhớ bạn quá!..........!................!....................!
yêu thương.............. tôi yêu bạn thật rồi.............. nhiều lắm.................
chạm vào bạn............ ôm lấy bạn......... giữ bạn trong lòng tôi............. muốn!
ngày qua, tháng cũng theo mà đi, bạn cũng rời tôi.......... tôi một mình
........................................hôm nay, bạn khóc!
........................................hôm nay, tôi cười!
........................................hôm nay, bạn cười!
.......................................hôm nay, tôi khóc!
............................................................................. đơn lẻ...................
................... là thế...................... là thế..........................................
Bạn ,là những dấu... không hồi kết.
................mênh mông mà chật hẹp.................
..................nhiều nhưng ít....................
............vô tình và sâu sắc.........................
Tôi, là những dấu !!! kéo dài đến vô cùng.
.!.!.!. : tôi đè lên bạn mất rồi........................!!!!!!
************************************************
Ngày xưa ở một vương quốc nọ có một loại hoa rất đặc biệt. Loài hoa ấy có rất nhiều cánh, màu đỏ, thân xanh, có gai, rễ sâu vào lòng đất. Hoa không vương cao, nhưng cũng không bám lấy mặt đất. Hoa có một lớp bọc trong suốt bên ngoài. Hoa đẹp lắm! Ngày qua ngày, hoa và cái vỏ bọc ấy bao bọc lấy nhau, chống chọi với mưa gió bão bùng, với những cơn nắng gắt thiêu đốt mọi thứ xung quanh.Và cứ thế, hoa và lớp vỏ của mình sống cùng nhau....yên ả.....yên bình......
Một ngày nọ, vỏ bọc chợt nhận ra rằng có lẽ hoa sẽ đẹp hơn nếu không có chiếc vỏ tù túng. Hoa sẽ đón những giọt sương buổi sớm làm mềm những cánh mong manh; hoa sẽ sưởi ấm mình bằng những tia nắng ban mai rực rỡ. Đúng rồi! Rồi chiếc vỏ bọc ấy bắt đầu tan dần đi, rời khỏi đóa hoa xinh đẹp, thấm dẫn xuống đất mẹ và tan biến!
Và từ đó, trên vương quốc ấy không còn tồn tại loài hoa đặc biệt ấy nữa,mà thay vào đó là một loài hoa có sắc đẹp rực rỡ,huy hoàng....hoa hồng!
**************************************************
Đã có nhiều người đặt chân vào cuộc đời tôi. Có người chọn cho mình một vị trí nho nhỏ để sống trong tôi; có người lại tìm lấy một góc khuất tăm tối để ngủ yên trong tôi. Rồi có người lại tham lam lấy cho mình cả một góc rộng lớn chỉ để đặt vào trong tâm hồn tôi một khối trống rỗng nặng trĩu. Và cũng có người đã bước ngang đời tôi như lữ khách của thời gian.....
Bạn cũng đặt chân vào cuộc sống của tôi. Bạn cũng đã lựa chọn cho mình một căn phòng rộng lớn, không phải nơi cuộc sống nghèo nàn, cũng không phải nơi trái tim u tối. Căn phòng ấy ở trong tâm hồn tôi. Không lớn nhất, cũng không phải nhỏ nhất. Bạn sơn căn phòng màu hồng và cửa sổ màu tím, đặt ở kia chiếc tủ đỏ, chiếc giường màu đen. Bạn treo lên ban công một chậu nhỏ tình yêu. Bạn đặt lên chiếc kệ một cuốn sách "hạnh phúc"...và bạn ra đi !
Từ ngày bạn bước đi, căn phòng vẫn vậy, không gì thay đổi. Tôi không muốn ai chạm vào nó, nếu người đó không phải là bạn. Tôi không muốn ai ngủ trên chiếc giường ấy, càng không muốn ai khác đọc cho tôi nghe cuốn sách này. Ngày qua ngày, tôi vẫn luôn chăm sóc cây tình yêu bạn để lại, vẫn tưới nước, vẫn chăm bón cho cây. Nhưng cây ngày một héo úa, lá vàng đã quá nửa,lá xanh đã lụi dần. Tôi không biết làm gì cả, chỉ biết chờ đợi. Tôi vẫn đứng trong căn phòng, nơi cửa sổ nhìn ra bầu trời xanh biếc, và khẽ khàng bật thành lời " Về đi gió ơi"

No comments: