Tuesday, September 27, 2011

[...] - 35

Happy - Tracy Chapman

Tôi, ở hiện tại này đây, tôi chẳng biết mình đang ở đâu.
Tôi rời bỏ một hội bạn tôi đã, hay vẫn đang, yêu. Có lẽ không ngừng yêu, nhưng không còn gì kéo tôi lại. Chợt nhớ, ở đâu đó trong một cuốn sách tôi đã đọc, người mình yêu nhất là người mà mình cho phép họ làm mình tổn thương. Tôi có không? Hay vì tâm tôi quá chật chội và mong manh nên không thể bỏ qua những lời nói và hành động, thậm chí chỉ là một suy nghĩ? Tôi mệt mỏi vì phải là người gọi điện, nhắn tin, hẹn hò, cố gắng gắng kết mọi người. Bản thân tôi không nhận ra mọi thứ đã kết thúc ư? Có chứ, rõ lắm. Nhưng những kỷ niệm nhiều quá, ứ đọng trong từng vùng ký ức không ngùng khiến tôi tiếc nuối. Nó đẩy tôi không ngừng đấu tranh, tiếp tục hay buông xuôi. Và tôi chọn buông xuôi. Vì tôi cạn sức mất rồi. Thế thôi!
Gửi bạn: tôi buồn.
------------------------------------------------------------------------------
Có một điều mà tôi muốn làm ngay lúc này là bắt xe lên Đà Lạt, kiếm một phòng trọ nhỏ, vùi mình và ngủ mãi, đừng dậy thì tốt. Nhắm mắt những mong những mệt mỏi muộn phiền buông tha cho tôi, rời bỏ tôi mà đi đi. Như một lời van xin không mong chờ hồi đáp
------------------------------------------------------------------------------
Rồi sẽ nổ thôi. Dự cảm là thế. Sẽ đến lúc giới hạn bị bỏ lại đằng sau, và địa ngục sẽ mơn trớn chào đón. Rồi sẽ đến....

Saturday, September 10, 2011

[...] - 34


Mấy hôm rồi làm quần quật từ 8h sáng đến hơn 10h đêm, rã rời. Không cảm thấy đuối vì công việc, chỉ mệt mỏi vì ... đồng nghiệp. Đúng là không nên than phiền, nhưng họ quá thể quá, không chịu đựng được. Đến sáng nay lại vấp vài chuyện chẳng ra sao. Giờ mới thấm thía cái cảnh chán ghét khi không được làm công việc mình yêu thích. Ngồi thừ, ngẫm nghĩ rằng chẳng lẽ mình sẽ sống thế này mãi sao. Giật mình, sợ hãi.

Chiều gặp vài đứa bạn cũ, update thông tin bạn bè, tếu táo với nhau vài câu mà vui lạ. Kể cũng lâu rồi chẳng hội họp cafe gì cả, chỉ toàn cafe một mình. Cứ vầy có khi lại quay trở lại cái thời đen hù ngày cũ thì mệt. Cố lên cố lên, tôi ơi!
Tối ăn cơm, tiễn papa về quê. Ghé sang tiệm sách, lâu rồi không mua sách mới, đọc mãi mấy quyển cũ cũng bắt đầu chán rồi. Lượn tới lượn lui, vác về chừng này: Ba ơi, mình đi đâu? - Jean-Louis Fournier, Nếu một đêm đông có người lữ khách - Italo Calvino, Bản năng - Mitsuyo Kakuta và Những hội kín tàn bạo nhất lịch sử - Shelley Klein. Nhìn chung toàn cuốn hấp dẫn, hi vọng sẽ lấy lại được cảm hứng văn chương *má ơi, con nói mà con thấy hổ thẹn quá* [=))]
Nếu đọc xong mà thú vị sẽ đu lên đây chia sẽ với mọi người [;))]
Hôm nay vậy thôi [:P]

Thursday, September 1, 2011

[...] - 33


Mấy hôm rồi cố gắng viết một cái gì đó, nhỏ thôi, nhưng để xúc cảm có cơ hội được giải phóng. Thời còn ở 360, khi cảm xúc bừa bộn, hay khi lòng không yên thì sẽ viết ra. Tât nhiên không viết thẳng trực tiếp về cảm xúc ấy, mà viết lung tung, cốt chỉ để thỏa mãn cảm xúc của bản thân. Có thể nhẹ nhàng, có thể sến, có thể dữ dội và cũng có cả điên khùng. Nhưng viết được, hồi ấy viết được, có thể thả lỏng cảm xúc. Giờ thì khó. Không biết tại sao. Thử đây!
Hôm nay buồn, muốn ngửa mặt lên trời mà tự cười chế giễu bản thân thật lớn. Âu cũng đáng. Cảm thấy bản thân yếu đuối và thảm hại. Nhiều lúc nghĩ có khi nào "mình" chết rồi không, hay chí ít chắc cũng chết phần nào rồi. Cười!
Không ai muốn sinh ra mang theo tâm hồn nhạy cảm yếu đuối, ẩn sâu trong vỏ bọc lạnh lùng cả. Nói thế không có nghĩa tự nói bản thân là như vậy. Mình có nhạy cảm, có yếu đuối, lạnh lùng cũng có, nhưng hẳn không phải thuộc loại "cực" nhạy cảm hay yếu đuối. Nhưng sao hôm nay nơi ngực trái lại đau ê ẩm đến thế. Đùa thôi mà, có thật đâu. Vậy mà sao đau đớn đến thế. Tự mình đưa mình vào hố sâu tuyệt vọng. Những tưởng vết thương đã khép miệng, da non cũng đa lên rồi. Thế mà chỉ cựa mình chút thôi thì máu lại rỉ ra đau đớn. Có khi vậy lại hay. Cứ để vết thương toát miệng để dặn dò bản thân rằng không hạnh phúc nào có thể dài lâu mãi mãi...
-------------------------------
Mấy hôm nay lại chìm đắm vào Abrazame, bản của Laura Fygi. Đã nghe nhiều người hát rồi, những vẫn cứ ưng bản này nhất. Có gì đó da diết, không muốn rời nhau...

Chả viết được gì cho ra hồn!

Thursday, June 2, 2011

How come, how long - Babyface feat. Stevie Wonder

Nếu bạn ở một khu chung cư, đi ngang qua một cánh cửa và nghe tiếng gào thét hay cãi nhau, liệu bạn có gõ cửa và hỏi "có chuyện gì xảy ra vậy?".
Có bao giờ bạn chủ động xen vào chuyện người khác khi linh tính mách bảo với bạn rằng người ấy có thể gặp nguy hiểm không?
Con người đôi khi có một nỗi sợ kì quặc, sợ phiền phức. Một vài người trong chúng ta lấn át được nó, và làm được một cái gì đó thật khác, dù là nhỏ nhoi. Nhưng vài người còn lại thì không...
..... có khi nào nhìn thấy một kết cục bi thảm, bạn tự hỏi lòng mình rằng nếu ngày đó mình gõ cánh cửa kia thì mọi chuyện đã khác rồi không?


"There was a girl I used to know
She was oh so beautiful
But she's not here anymore..."



Ra đời năm 1997 với sự hợp tác giữa Babyface và Stevie Wonder, ca khúc How Come, How Long, cho đến bây giờ vẫn luôn chiếm giữ trái tim của người yêu nhạc. Ca khúc mượn câu chuyện bi thương của một người phụ nữ xinh đẹp, có học thức nhưng lại lấy nhầm một người chồng vũ phu, để nói lên một sự thật phũ phàng giữa người với người. Cuộc sống địa ngục của cô gái phơi bày trước mắt mọi người sống trong tòa nhà đó, nhưng không ai đủ "dũng khí" để với tay giúp đỡ. Họ biết, họ cũng quan tâm đôi chút; cũng đã có người muốn can thiệp. Nhưng rồi cuối cùng họ cũng bị nỗi sợ phiền phức đánh bại. Và rồi, tất yếu, cô gái ấy đã không thể có được một kết thúc có hậu.
Câu chuyện tưởng chừng như đơn giản, vẫn xảy ra hằng ngày bên ta. Nhưng lại khiến chúng ta suy nghĩ rất nhiều. Chúng ta hay nghĩ chuyện ai nấy lo, đừng xen vào, sẽ phiền phức. Nhưng có lúc nào ta tin rằng chỉ với một cái gõ cửa, ta có thể đã cứu vớt số phận của một con người. Nghe có vẻ to lớn nhỉ? Nhưng biết đâu đấy, đời mà, có khi ta chẳng thể đánh vần nổi chữ ngờ, chứ đừng nói đến việc biết hết nó.
"How come, how long

It's not right, it's so wrong
Do we let it just go on
Turn our backs and carry on
Wake up, for it's too late
Right now, we can't wait
She won't have a second try
Open up your hearts as well as your eyes"


Bài hát đã nhận được đề cửa cho Best Pop Collaboration with Vocals tại Grammy lần thứ 40. MV cuả ca khúc được thực hiện bởi đạo diễn F. Gary Gary, cũng đã nhận được đề cử cho Best R&B Video tại MTV Music Video Award trong 1997. Mình rất thích MV này, quá hay, quá đỉnh với một kết thúc hoàn toàn bất ngờ :D
Mời mọi người nghe, xem và suy ngẫm với How Come, How Long


Wednesday, April 13, 2011

The Miraculous Journey Of Edward Tulane



Một chú thỏ bằng sứ có thể đi tới những đâu?

Một chú thỏ bằng sứ có thể sống và yêu như thế nào?

Tình yêu mang vị gì?

Nếu là vị đau, chú có còn nên tiếp tục thương yêu?

Từ trước đến nay, mình không thích đọc fairy tale lắm. Mình luôn nghĩ nó hơi trẻ con chút chút. Dù rất nhiều bạn đã khen ngợi thể loại này vì tính sáng tạo, nội dung đáng yêu và tràn đầy cảm xúc. Nhưng mình vẫn nhất định không chịu đọc. Cho đến...

Không nhớ ngày nào tháng nào, nhưng nhớ rõ ngày ấy. Hôm ấy có hội chợ sách ở công viên Lê Văn Tám. Mình lon ton đi xuống đó với mục đích tham dự cuộc gặp gỡ với nhà văn người Ý, Alessandro Baricco - tác gia yêu thích của mình. Trước khi về cũng bày đặt đi lòng vòng hội chợ một chút, ngó nghiêng thử có gì hay không. Mình thấy cuốn này, Chuyến Phiêu Lưu Diệu Kỳ Của Edward Tulane, mới nhớ là Kotori có kể rồi và cô nàng cũng đang tìm mua. Bắt máy alo cho Kotori, hỏi nàng có mua không thì nàng bảo mua dùm. Tính mua cho nàng ấy thôi nhưng vì cái cover đẹp quá, cầm lòng không đậu nên mình cũng quyết định vác em nó vê. Về tới nơi là...cất đấy, chưng cho đẹp. Rồi một đêm chán đời, nằm trên giường không biết làm gì cho hết chán. Đảo mắt quanh phòng thì nhìn thấy em ấy. Thế là đọc, và rồi thế là yêu.

Mình chưa bao giờ dám nghĩ mình sẽ đọc bất cứ cuốn fairy tale nào, chứ đừng nói đến chuyện mình phải lòng nó. Ấy thế mà Kate DiCamillo lại làm mình phải lòng chàng Edward Tulane mới khổ chứ. Và rồi chàng ở với mình từ ấy đến giờ...

Truyện được kê ở kệ sách giành cho thiếu nhi. Mình tự hỏi liệu mấy đứa nhỏ đọc những câu này thì nó nghĩ gì và cảm thấy thế nào? Có đủ "lớn" để hiểu không? Khi mà ngay trang đầu, tác giả đã trích dẫn những dòng như sau:

Trái tim tan vỡ rồi tan vỡ

sống bằng tan vỡ.

Cần phải ra đi

qua bóng tối rồi bóng tối dày nặng hơn

và không quay lại

Ôi trời, truyện giành cho thiếu nhi đấy!

Truyện kể rằng ngày chưa xưa lắm, có một chú thỏ bằng đồ chơi bằng sứ được làm thủ công vô cùng tinh xảo. Chú vô cùng xinh đẹp và hoàn hảo. Vì vậy mà chú trở nên kiêu ngạo và không biết yêu thương một ai. Chú luôn được cô chủ Abilene chăm sóc, thương yêu, quan tâm nhất mực. Nhưng chú chẳng bao giờ yêu thương cô ấy cả. Và rồi cuộc đời xoay chuyển đưa chú rời khỏi vòng tay của Abilene bởi một tai nạn tình cờ. Chú lưu lạc khắp nơi, trải qua vô vàng sóng gió. Từ một chú thỏ kiêu căng, luôn xem mình là nhất, Edward bắt đầu học cách mở lòng để yêu thương. Chú yêu thương Abilene, thương ông lão đánh cá vui tính Lawrence và bà vợ hiền hậu Nellie. Chú cũng nhớ cả anh chàng lang thang Bull với cô nàng chó Lucy. Rồi chú cảm thấy ấm áp và cả đau đớn khi nhớ về câu bé tốt bụng Bryce và cô em gái bệnh tật nhưng đáng yêu, Sarah Ruth. Tất cả họ đều đi qua đời chú, để lại cho chú tất cả yêu thương và hạnh phúc. Nhưng những lần yêu thương ấy đều kết thúc thật đau đớn và tuyệt vọng. Lúc nào chú cũng bị đá văng ra khỏi hạnh phúc tưởng chừng như vĩnh viễn bởi trò đùa cợt quá lố của số phận. Nhưng rồi chú cũng đã đi đến cuối hành trình của mình, và đã có cho riêng mình một cái kết có hậu.

Kate DiCamillo viết chắc tay, đơn giản nhưng tràn ngập xúc cảm và hàm chứa rất nhiều điều khiến ta suy nghĩ. Khi đọc câu chuyện này tự dưng tôi nhớ đến Hoàng Tử Bé của Antoine de Saint-Exupéry. Không phải về nội dung mà là cái cách nó tiếp cận người đọc. Cả hai đều giống nhau ở chỗ nó phù hợp với tất cả mọi người, mọi lứa tuổi. Mỗi lứa tuổi khi đọc sẽ có những cái nhìn khác về cùng một câu chuyện. Một điểm cộng nữa cho cuốn sách là những hình ảnh minh họa hoàn hảo của Bagram Ibatoulline. Tuy buồn nhưng đó là những bức vẽ vô cùng đẹp.

Tôi phải nói thật với bạn, tôi đã khóc khi đọc câu chuyện này. Tôi khóc mỗi khi Edward bị tướt đoạt đi yêu thương. Tôi khóc trước những câu chuyện nho nhỏ của những nhân vật trong chuyện. Tôi ngưỡng vọng tình yêu vĩ đại của Lawrence và Nellie. Tôi cũng bật khóc khi những người lang thang thì thầm vào tai Edward để trao gửi yêu thương. Tôi khóc khi cô bé Sarah mất, và cả cái dáng vẻ thất thểu tuyệt vọng của Bryce khi phải rời xa Edward. Và hơn hết, tôi hạnh phúc vì mình biết khóc.

Edward nhìn lên những vì sao. Chú bắt đầu gọi tên các chòm sao, nhưng rồi chú dừng lại.

"Bull", trái tim chú gọi. "Lucy".

Đã bao nhiêu lần, Edward tự hỏi, chú phải ra đi mà không kịp có cơ hội nói lời tạm biệt?

Một con chim dẽ cô đơn bắt đầu cất tiếng hót.

Edward lắng nghe.

Có điều gì đó đau quặn trong lòng chú.

Chú ước gì mình có thể khóc.

Khóc là điều con người chúng ta làm đầu tiên khi ra đời. Ta khóc khi ta hạnh phúc, thành công và vui sướng. Nhưng hơn hết, ta khóc khi ta buồn, ta đau và tuyệt vọng. Vậy chẳng phải chúng ta may mắn hay sao? Ít nhất là may mắn hơn Edward. Chú đau quá, đau đến điếng lòng, nhưng chú nào có thể khóc. Vì chú bằng sứ mà, bằng sứ mà...

Và tôi yêu chú!

Và tôi cũng biết rằng dù tình yêu thương mang vị đau, thì chúng ta vẫn cứ phải yêu thương. Đơn giản vì nếu sống mà không có yêu thương, ta chẳng khác gì khúc gỗ trong hang đá tối.

P/S: Vừa ngồi viết bài này vừa nghe Still Water của Maksim Mrvica, thiệt là nó não gì đâu luôn *sụt sùi*

Saturday, April 9, 2011

An Education [2009]



An Education là một bộ phim của đạo diễn Lone Scherfig, sản xuất năm 2009. Chuyện phim lấy bối cảnh những năm 60, kể về câu chuyện tình lãng mạn vô vọng của cô thiếu nữ mới lớn Jenny và người đàn ông tên David. Nội dung không có gì đặc sắc hay độc đáo, nhưng nhìn chung đây là bộ phim tốt, đáng để bỏ thời gian xem.



Jenny tình cờ gặp và rơi vào bẫy tình của David, người đàn ông hào hoa phòng nhã đầy bản lĩnh. Từ một cô nữ sinh chăm ngoan với cơ hội được theo học tại Oxford mở ra trước mắt, Jenny bị cuốn theo những thứ phù phiếm mộng mị mà David dẫn dắt cô. Nào là những bộ cánh mới, những đêm nghe nhạc jazz, những cử chỉ ngọt ngào, và cả những lời hứa hẹn mãnh liệt. Jenny bỗng chốc trở thành một thiếu nữ ham vui, chểnh mảng học tập. Và tưởng như cuộc đời cô trượt dốc từ đây, thì đúng lúc đó cô phát hiện ra một bí mật "nho nhỏ" của David, khiến câu chuyện lập tức xoay biến theo một hướng hoàn toàn khác...




Bộ phim nhận được đề cử cho phim xuất sắc nhất, và diễn viên nữ chính xuất sắc nhất cho Carey Mulligan ở Oscar 2010. Chỉ với cốt truyện đơn giản, vẫn xảy ra hằng ngày quanh ta. Nhưng không vì thế mà làm cho bộ phim bớt phần thú vị. Diễn xuất cực ổn của Carey Mulligan và Peter Sarsgaard cũng là điểm cộng cho thành công của bộ phim.

Mình xem bộ phim này đã hơn 4 lần, và mình thích nó. Ngoài nội dụng và diễn xuất, mình có một lý do riêng tư nho nho để mà thích An Education :)

Trong phim, khi David đề nghị được "yêu" Jenny. Jenny đã từ chối, và "khất" lại cho ngày hôm sau.

-David! If tomorrow night does happen, it's only ever going to happen once.

-Why will it only ever happen once?

-Because the first time can only happen once.

Mình rất thích cách nghĩ của Jenny ở đoạn này, "the first time can only ever happen once". Không phải chỉ dành cho hàm ý này, mà còn cho những trường hợp khác của cuộc sống.

Quote thêm câu này của Jenny nữa nà "If you don't do anything, you never become anyone." :)


Hôm nào quỡn sẽ viết về Never Let Me Go [2010], một phim nữa của Carey Mulligan.

Wednesday, April 6, 2011

Về cái chuyện xách giỏ đi ăn cưới


Đầu tiên, mình xin khẳng định là mình thích đám cưới lắm. Nó không chỉ là buổi "thông báo" với bàn dân thiên hạ việc gái đã có chồng, trai đã đeo...gông mà còn là hình thức của sự gắn kết thiên liêng của hai con người. Nhiều khi ngồi mơ mộng, ngó lên trời, dòm mây bay bay, mình ao ước có được cái đám cưới thật đẹp, thật hoành tráng lắm. Con gái mà, ai chả thế! Nhưng nếu nói vầy thì làm gì có chuyện mà ngồi tám ở đây.

Cái sự tám này nó không liên quan đến Lễ Gia Tiên này nọ, mà nó liên quan đến cái "trần tục" mang từ đám cưới kìa. Mình đi ăn cưới lần nào cũng như lần nấy. Vừa mừng cho cô dâu chú rể, nhưng lại rầu rầu cái bụng. Cái bụng nó rầu không phải vì tiền mừng, mà nó rầu vì nó chưa thấy cái đám cưới nào thật sự ấm cúng cả. Gửi xe, vô tới cửa làm vài ba cái thủ tục lặt vặt là tiền mừng và ký tên, cái có người chạy ra hỏi "Chị là bạn cô dâu hay chú rể". Và tùy vào mình trả lời mà mình được dắt tới đâu. Bàn này là của bạn cô dâu, khu vực này là bạn chú rể. Thế lỡ mình bạn cả hai thì mình ngồi...hai hàng à? Rồi đến khi vô ngồi trong bàn, ngó tới ngó lui thấy chẳng ai quen nên cũng chẳng biết nói chuyện gì nhiều:
- Em bạn ABC hả?
- Dạ.
- Em tên gì?
- Dạ, tên XYZ.
- Uh.
....
- Cô dâu xinh quá ha!
- Uh, dễ thương quá!
- Chú rể coi bộ cũng hiền lành.
...
- Ăn đi em, ngại gì!
- Dạ, ngại gì đâu anh. Cứ để em tự nhiên.
- Món này ngon đó chớ.
- Dạ, ở đây nấu ăn cũng được.

Đó, kịch bản thường là thế. Thêm chút hoa lá cành là vài nụ cười, vài cái gật đầu là xong. Không ai đi ăn cưới mà cứ cắm cổ ngồi ăn bao giờ, cũng phải ngại chứ. Nhưng xếp vô cái bàn không quen ai ráo thì biết nói cái chi.
Rồi, đến cái chuyện cô dâu chú rể tới từng bàn cụng ly cốp cốp dô dô. Mỗi bàn một ly. Đám cưới nhỏ nhỏ thì đỡ, lỡ mà đám cưới lớn thì thể nào đi một vòng trái đất như thế thì đêm tân hôn cả hai vợ chồng chỉ có nước mạnh ai nấy ngủ, sức đâu mà động với chả phòng. Đó còn chưa kể vì đông quá nên mỗi bàn chỉ gặp được cô dâu chú rể có một lần, rồi chờ đến khi ra về mới gặp thêm cú chót. Vậy đó, đám cưới coi bộ ngộ quá ha. Ngồi cả buổi gặp chú rể cô dâu được hai lần. Gặp lần đầu là "chúc anh chị hạnh phúc nha". Gặp lần sau trước khi ra về "Em về nha chị, chúc hai người hạnh phúc".
Mà nhiều chỗ phục vụ khách cũng rất tếu. Tôm đưa lên cả buổi, khách ăn gần xong thì vác hai đĩa muối tiêu đặt lên. Khách ngó nhau, không hiểu muối tiêu ăn với cái gì? Chẳng lẽ có món ... muối tiêu sao? Rồi có lần mình đi ăn cưới. Món khai vị dọn ra tô soup, thêm chục chén. Cô phục vụ xinh xinh nhanh tay múc mỗi chén một muỗng lớn soup, rồi lẳng lặng bưng tô soup chạy vô trong. Khách có muốn ăn thêm cũng đành ngồi đó mà nhìn. Haizz! Mấy ông anh hay nói vui, đi ăn cưới xong là phải ghé vô tiệm phở dợt đợt hai mới đặng. Nghĩ thấy tếu mà cũng chẳng sai.
Vậy chớ đi ăn cưới là đi làm chi. Đi chúc mừng thì cũng chẳng đủ, đi ăn cũng chẳng no, đi cho vui thì cũng chẳng ra sao? Coi bộ, cái vụ cưới xin này ngộ quá. Cần xem xét kỹ mới được :D



Friday, March 11, 2011

What are words - Chris Medina



Chris Medina tham dự American Idol (AI) 10, nhưng dừng chân ở vòng loại Top 24. Chris đem đến AI một câu chuyện tình yêu thật cảm động và vĩ đại của riêng mình. Juliana, vị hôn thê yêu thương của Chris, đã bị chấn thương não nghiêm trọng sau một vụ tai nạn xe hơi và hiện tại gặp rất nhiều khó khăn trong cuộc sống. Bài hát được Rodney Jerkins viết với tất cả lòng khâm phục tình yêu tuyệt vời của Chris và Juliana. Và Chris đã hát với tất cả trái tim mình.

Anywhere you are, I am near
Anywhere you go, I'll be there

Anytime you whisper my name, you'll see
How every single promise I keep
Cuz what kind of guy would I be
If I was to leave when you need me most
What are words
If you really don't mean them
When you say them
What are words
If they're only for good times
Then they don't
When it's love
Yeah, you say them out loud
Those words, They never go away
They live on, even when we're gone
And I know an angel was sent just for me
And I know I'm meant to be where I am
And I'm gonna be
Standing right beside her tonigh
And I'm gonna be by your side

I would never leave when she needs me most
What are words
If you really don't mean them
When you say them
What are words
If they're only for good times
Then they don't
When it's love
Yeah, you say them out loud
Those words, They never go away
They live on, even when we're gone
Anywhere you are, I am near
Anywhere you go, I'll be there
And I'm gonna be here forever more
Every single promise I keep
Cuz what kind of guy would I be
If I was to leave when you need me most
I'm forever keeping my angel close

Ngoài những hình ảnh ở phòng thu, clip còn mang đến những hình ảnh hạnh phúc của vợ chồng Chris ở đời thường. Từ khoảnh khắc hạnh phúc ngập tràn khi Juliana nhận lời cầu hôn của Chris, đến cuộc sống hiện tại khó khăn nhưng đầy yêu thương sau khi Juliana bị tai nạn. Tất cả khiến tôi không cầm nỗi nước mắt. Và tôi nghĩ những ai đó đã xem clip, đã ít nhiều biết đến câu chuyện tình yêu cảm động này qua AI đều ít nhất một lần lau vội những giọt nước mắt. Tôi tin thế, như tin rằng tình yêu chân chính vẫn còn tồn tại.
Cảm ơn Chris và Juliana.

Monday, March 7, 2011

[...] - 32


Hiện tại bên Facebook, mình có một cái "nhật ký" nho nhỏ bằng ảnh, "[1] PHOTO - [1] Day - [1] PAGE OF DIARY". Lập ra dựa trên cái dự án P-R-[O]-J-E-C-T-3-6-5 của pé Thương, nhằm chữa cái bệnh lười, vì mỗi ngày sẽ post lên một cái gì đó mà mình đã làm. Nhưng dạo này Facebook bị chặn rồi nên mình đưa qua đây, dù sao thì ở đâu cũng là nhà ha :D

Lâu rồi mình chưa mua sách. Cuốn gần đây nhất là "Nếu đời anh vắng em" của Guillaume Musso, nhờ Mộp Mộp đi mua giùm chứ mình cũng chẳng đi. Hôm nay nhân dịp có hẹn cafe ở công viên 30/4 với mấy bé nên tạt qua nhà sách mua một ít. Lượn tới lượn lui, mình hốt được năm cuốn này, đủ mọi thể loại. Thích thích!
Có khi mình biến cái blog này làm nơi chia sẽ, review nào sách, nào phim, nào nhạc mình thích thì biết đâu lại hay nhỉ :D
Uh, làm vậy đi!

Friday, February 4, 2011

"Vết cắt ở đâu cũng xót"

Tôi chỉ là một đứa trẻ không cha, ra đời giữa những tiếng khóc và những lời chửi bới. Tôi lớn lên không tiếng cười. Tôi chưa bao giờ biết sữa mẹ mặn ngọt như thế nào. Mẹ nuôi sống tôi, với tôi đó đã là cả một ân huệ. Ai cũng có quyền quay mặt với mẹ nhưng tôi thì không. Khi lấy em, tôi đã nói: "Tôi chỉ có mình mẹ và mẹ cũng chỉ có mình tôi". Em gật đầu, tôi nghĩ là em đã hiểu.
Những người đàn bà không chồng mà chửa, tội lỗi có bao giờ thuộc về đàn ông? Tôi sinh ra ở nơi ấy, nơi mẹ tôi lớn lên giữa tuổi mười lăm đẹp là thế...Đêm tối lắm. Giá như trời cứ sáng mãi thì sẽ không có đêm, không có đêm thì sẽ không có tôi. Cánh đồng hết mùa, những gốc rạ nằm chỏng chơ, thoi thóp. Tiếng gào thét quay quắt, vô vọng đến khản đặc của mẹ vì bị cưỡng bức. Mười lăm tuổi, mẹ sống với những ngày buồn đằng đẵng. Mẹ tôi sợ đêm. Tôi đã hy vọng em lắng nghe và yêu lấy mẹ. Nhưng có lẽ đòi hỏi của tôi lớn quá chăng?
Tôi biết ơn em vì em đã chấp nhận lấy tôi. Chúng ta đã rất khó khăn để đến được với nhau. Gia đình em không chấp nhận mẹ tôi. Tôi đã từng từ bỏ. Khi ấy, em nhìn vào mắt tôi và hỏi: "Tình yêu của chúng mình chưa đủ lớn à?". và tôi lại đứng lên. Chúng ta "trường kỳ kháng chiến" cho đến một ngày "kháng chiến thành công". Tôi luôn sợ em hối hận. Giữa bao nhiêu người, tại sao em lại chọn tôi?
Tôi thức dậy mỗi ngày và luôn giật mình kiếm tìm em. Tôi hạnh phúc khi được tự do reo gọi tên em là "vợ của tôi". "Vợ" - nếu em biết tiếng nói ấy với tôi quan trọng và cần thiết đến nhường nào thì em có ra đi hay không? Tôi nhắm mắt và bước ra giữa dòng người tấp nập, tiếng còi xe chạy qua inh ỏi. Nhưng nếu tôi ra đi, mẹ sẽ chỉ còn một mình. Nếu em hiểu, tôi đã phải sống chỉ vì không thể chết, em có bỏ tôi ra đi?
"Em muốn chúng ra dọn ra ở riêng". Em nói em không chịu nổi "Một bà mẹ chồng không ra sao cả". Tôi tát em một cái và mất em vĩnh viễn. Xin em hãy hiểu cho tôi. Em về làm dâu mẹ tôi, sống thiệt thòi nhiều hơn là đầy đủ. Mẹ sống tách biệt với chúng ta ngay dưới một mái nhà. Mẹ chưa một lần gọi tôi là con nên em cũng đừng thắc mắc vì sao mẹ luôn nhìn em như một kẻ xa lạ. Hơn hai mươi năm qua, tôi luôn cố gắng gần mẹ nhưng càng cố gần lại càng xa. Nên em cũng đừng trách mẹ vì sao không chấp nhận em, vì sao luôn gạt bỏ sự quan tâm chăm sóc của em. Tôi đã nói: "Sống với mẹ sẽ không dễ dàng". Em gật đầu, tôi nghĩ là em đã hiểu. Tôi chỉ mong em để mẹ được sống là mẹ - đúng nghĩa.
Mẹ đang yêu, cả hai chúng ta đều nhận ra điều ấy. Một ngày em gọi điện cho tôi, lôi tôi bằng được ra khỏi cuộc họp. Em bảo: "Anh hãy về mà xem mẹ đang làm cái gì". Tôi lao như bay ra khỏi cơ quan. Trong gian phòng khách chật hẹp, mẹ, em và một người đàn ông tôi không quen, đưa mắt nhìn tôi. Em sấn tới trước mặt tôi, chỉ tay về phía người đàn bà ngồi đối diện: "Đấy, người tình vĩ đại của mẹ anh đấy!". Em nghiếng răng nói đầy chua chát, mỉa mai. Tôi đưa mắt về phía mẹ. Mẹ cúi mặt. Tôi chưa bao giờ thấy mẹ như thế - nhỏ bé và yếu đuối.
Những ngày sau ấy, cuộc sống của chúng ra trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Em rên rỉ hàng ngàn lần mỗi đêm rằng em xấu hổ, rằng em không dám ra đường, không dám gặp đồng nghiệp. Em coi thường mẹ cả trong lời nói lẫn cái nhìn. Trước em, mẹ chỉ im lặng. Mẹ tôi có đáng bị như thế hay không? Em buộc tôi chọn lựa: "Em hoặc mẹ anh". Tôi đã từng nói cả thế giới có quyền coi thường mẹ tôi nhưng tôi thì không. Không có mẹ thì không có tôi - chồng của em.
Chúng ta ly hôn, không cần những ngày hòa giải. Em nói điều đó vô ích, nói tôi không có quyền hối hận. Tôi hiểu những dằn vặt em phải gánh chịu. Tôi không trách em. Em cứ oán giận tôi nhưng chỉ xin hãy hiểu một điều: Đừng bắt tôi chọn lựa hoặc mẹ tôi hoặc em. Với tôi, cả mẹ và em đều là máu thịt, một vết cắt dù là ở nơi đâu cũng xót...

Source: Phạm Mỹ Việt, tạp chí Thế Giới Phụ Nữ, 8/11/2010.
-------------------------------------------------------------
Một mẩu truyện nho nhỏ đọc trong tạp chí thấy hay và sâu nên post lại đây cho mọi người cùng đọc.
Tôi sinh trưởng trong một gia đình miền Trung gốc. Cha mẹ nuôi dạy tôi một cách thoải mái. Phần vì thương con, phần vì tôi là đứa cứng đầu từ nhỏ. Nói là thoải mái, nhưng xét so với nhiều gia đình khác thì vẫn thuộc loại nghiêm khắc và kỹ. Mẹ dạy tôi nữ công gia chánh, tôi học được hết ngoại trừ việc may vá. Tôi không hạp lắm với kim chỉ. Ba tôi người miền Trung, gia trưởng nhưng không quá khắc nghiệt. Ông dạy tôi những lễ nghĩa cần có để sống. Ngày nhỏ, tôi không quá coi trọng những điều răng dạy của cha mẹ, đầu tôi cứng mà. Nhưng càng lớn, tôi lại càng tâm đắc với những điều cha mẹ khuyên bảo. Trong đó, chuyện yêu đương và hôn nhân gia đình được ba mẹ tôi khá chú trọng. Tôi học từ mẹ việc chu toàn cuộc sống gia đình là đến từ người đàn bà, êm ấm hay không cũng từ đây mà nên. Bà vẫn luôn dạy tôi rằng "Lấy chồng không đơn thuần chỉ lấy người ấy làm chồng, mà thật ra là lấy cả gia đình bên ấy". Điều này cũng tương đồng với ý kiến của ba tôi "Mình đối với gia đình mình ra sao, thì cũng phải như vậy với gia đình chồng". Tôi đã lớn lên với những điều ấy, và tôi nghĩ nó đúng. Giờ đây, xã hội ngày càng hiện đại, tôi cũng hiện đại theo. Tuy rằng tôi vẫn tâm niệm rằng người chồng là bầu trời của người vợ, là trụ cột trong nhà, chuyện nội trợ bếp núc phải là của người nữ. Nhưng tôi cũng nghĩ nếu người đàn ông biết chia sẻ gánh nặng cho vợ, đỡ đần chút ít việc nhà cũng là hay. Tôi cũng giữ quan niệm về việc yêu thương và gắn bó với gia đình chồng. Nhưng tôi luôn dặn bản thân, nếu không thể dung hòa nổi với gia đình người yêu thì tuyệt đối không kết hôn. Đừng bao giờ nghĩ cứ cưới trước rồi hẳn sống sau. Ta cứ nghĩ ta có thể làm được nên ta tự tin mà lao vào. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ có thương đau.
Đọc bài báo ấy, tôi thấy tội cho mọi người trong cuộc. Người mẹ, người đàn ông và người vợ, tất cả họ đều rất đáng thương. Người đàn ông có đôi phần ích kỷ khi chỉ khăng khăng nghĩ tới cảm xúc của người mẹ, mà không nghĩ tới người vợ. Cô ấy hiểu việc sống với mẹ chồng sẽ khó thế nào, và cô ấy cũng đã cố gắng quan tâm chăm sóc. Nhưng ai cũng vậy, gửi gắm yêu thương mà không được chấp nhận thì rồi sẽ có lúc mệt mỏi mà rũ bỏ. Cô ấy nghĩ rằng tình yêu của họ là một tình yêu đủ, đủ cho họ và đủ cho cả người mẹ. Nhưng cô ấy đã lầm. Vậy nên tôi luôn nghĩ từ tình yêu đến hôn nhân là cả một con đường mòn dài dằng dặc, và đừng bao giờ xem tình yêu là điều kiện duy nhất của hôn nhân. Như vậy có gay gắt quá không nhỉ?
Người vợ, nông nỗi đôi phần, đã tự đưa mình vào một tình thế cực bế tắc, "Em hoặc mẹ anh". Có một lần xem phim Việt Nam, không nhớ phim gì, hình như là Cuộc Chiên Hoa Hồng hay gì gì đấy, nhân vật nam trong lúc bực tức đã nói với người vợ, đại ý rằng mẹ anh ta là tất cả đối với anh ta, rằng cô ấy chỉ hơn mẹ anh ấy ở chỗ là bà không thể sinh con cho anh được. Thoạt đầu, tôi thấy hơi buồn cười, vì nói vậy hóa ra vợ anh ta đơn thuần là cái mày đẻ à? Nhưng nghĩ cho cùng, ý nói đó đúng thật. Vợ có thể bỏ, nhưng chẳng người đàn ông đàng hoàng nào lại bỏ rơi mẹ mình. Vậy nên những cô gái, những cô vợ đừng bao giờ bảo rằng "Em hoặc mẹ anh, chọn đi". Vì đơn giản là chúng ta đã thua ngay từ khi câu ấy được nói ra.