Sunday, November 23, 2014

[...] - 44

"Lòng người như lá úa..."
Hững hờ cũng là một cách khả dĩ để dừng mọi chuyện. 

Saturday, September 27, 2014

[...] - 43

Chắc cũng không còn được bao lâu nữa, nhanh thì chắc vài tháng, chậm thì hẳn thêm được một năm thiếu tháng. 
Nghèo trở thành giàu, hay giàu trở nên nghèo, cái nào đáng sợ và đáng buồn hơn? Mình nghĩ là vế sau. Con người lúc nào cũng sống tốt hơn khi từ khó khăn chuyển sang đầy đủ. Nếu đã từng hưởng thụ cảm giác sung túc, biết nó ngọt ngào ra sao, thì khi chuyển sang bần cùng thì tinh thẩn hẳn đã chết đi một nữa. Chuyện tình cảm cũng vậy, cô đơn hẳn trăm năm thì lúc nào cũng tốt hơn hạnh phúc rồi khổ đau. Có đi qua hạnh phúc mới thấy đau buồn và đơn độc nó khổ sở đến nhường nào.

Đêm khuya ngồi nhìn vào chiếc hộp nhỏ, chứa linh tinh những vụn ký ức, bỗng nhiên nước mắt cứ thế chảy dài. Mình ky cóp từng mảnh ký ức như thế, không biết người nào đó có như thế không. Thật sự hi vọng là không. Cuộc đời một người chỉ nên lưu giữ ký ức một số người cần thiết và có vai trò quan trọng trong cuộc đời họ, dư thừa là không cần thiết. Mình thì rõ ràng là chưa bao giờ cần thiết với cuộc đời của người ấy. Có chăng thì một lúc nào đó, tự dưng nhớ ra gương mặt ai kia mà không thể đặt tên thì hơi phiền lòng chút đỉnh. Chỉ mong nếu lỡ người ấy có nhớ về mình, thì xúc cảm sẽ mánh bảo rằng ít ra mình đã không làm người ấy buồn. 
Một bịch khăn giấy, một tờ 20.000, một nhúm lương khô, và vài thứ lặt vặt khác, một ngày nào đó hoặc sẽ là tác nhân hạnh phúc, hoặc sẽ là cơn cớ tự hoại. Trí nhớ mình ngắn, không chừng đến một ngày đẹp trời lại tự ngồi ngây ra mà hỏi những vật này của ai, và vì sao mình lại trân quý nó như thế. Rồi ngày đó cũng sẽ tới thôi, hi vọng đến 50 tuổi mình mới bị lẫn, lẫn sớm không tốt lắm. 
Mình thấy nên tập lại những thói quen cũ, ăn một mình, xem phim một mình, cafe một mình, đi lòng vòng một mình và sống một mình. Trước đây mình sống như thế, và cảm thấy cũng ổn. Nhưng bây giờ quay lại với trạng thái tồn tại đó thì lại có chút khó khăn, vì cái ảo tưởng có ai đó ngoài kia thương và quan tâm mình vẫn còn vương vấn, lẫn khuất trong tâm trí. Một khoản thời gian thích nghi là cần thiết, chỉ hi vọng nó không kéo dài quá lâu. 
Cái lộ trình ấy nghĩ tới thôi cũng đã thấy buồn. Khoảng thời gian giữa các lần gặp cứ lần nữa kéo dài, chuyện ngẫu thưa dần, quan tâm mờ dần và rồi xúc cảm cũng trở về trạng thái ban đầu của quan hệ người-quen-biết. Mong sao tương lại khi gặp nhau ngoài phố có thể nở được một nụ cười thân thiện chào nhau, chắc cũng không quá to tát. Mình đã chuẩn bị tinh thần rồi, nên việc chấp nhận mỗi một sự thay đổi trong mối quan hệ sẽ dễ dàng hơn. Âu cái gì cần đi thì sẽ phải đi, không nên níu giữ vướng chân người.
Đêm lúc nào cũng tối và dễ mồi chài lòng người làm điều hối tiếc.

Monday, July 28, 2014

[...] - 42


Cuối cùng thì lời nói cũng rời môi. Giấc mơ cũng vừa kịp tàn khi ngày lên. Cái kết cũng đã thôi giẫy dụa, rồi chết giấc. Vẫn luôn lẩm nhẩm nơi lòng sâu phải để lại tất cả mơ mộng nơi quá khứ, nhưng khó hơn bản thân luôn tin.
Dạo gần đây có được người quen cho một lọ thuốc bổ trợ giấc ngủ nên cũng đã ngủ lại được chút ít. Nhưng sâu thẳm lại nhen nhóm một ước muốn quái dị, liệu uống một lúc hết tất thảy thì có quên được tất cả hay không. Nhiều khi vẫn để những ý nghĩ tiêu cực nhảy muốn tự tung tự tác như thế. Nhưng những khi ấy lại thấy bản thân thư thả đến lạ. An lành trong tăm tối. 
Không còn nhớ lần cuối cùng mình mặc một bộ quần áo toàn màu đen là từ khi nào, chắc lâu lắm rồi. Nhưng vẫn nhớ được cảm giác dễ chịu và an lành khi khoác lên mình màu sắc đó. Màu đen là tập hợp của các màu, mà thật ra thì chẳng có gì ngoài tăm tối và u uất. Tự dưng lại thèm muốn có được cảm giác ấy lần nữa. Tăm tối và u uất.


Wednesday, April 2, 2014

Wild is the wind


- Em đã từng chưa?
- Em không biết nữa. Có thể đã từng, mà cũng có khi chưa từng.
- Em còn muốn không?
- Em không biết nữa. Có thể còn muốn, mà cũng có khi chưa từng muốn.
- Nhiều khi anh tự hỏi anh hiểu em được bao nhiêu. Nhưng rồi mọi lý lẽ cứ bắt tay nhau chơi trốn tìm, em à. Có đôi lúc anh tin rằng không ai hiểu em bằng anh. Anh đã luôn tin như vậy. Nhưng giờ đây lòng tin không còn ở đây với anh nữa rồi. 
- Tại sao vậy anh?
- Vì anh không biết người đang ngồi trước mặt anh đây có còn là người anh gặp hôm qua hay không.
- Con người thay đổi anh à. Con người thay đổi.

"Love me love me love, say you do
Let me fly away with you for my love is like the wind"

Anh, người đã từng luôn xem bản thân là lữ khách của thời gian, chỉ định dừng chân một chút nơi tim em để nghỉ mệt. Anh thấy tim em chật chội, ních chặt đầy những bóng hình. Anh thấy những khuông mặt người được chạm khắc rõ nét như thể họ vẫn luôn hiện diện trong đôi mắt của em mỗi từng phút giây. Anh cũng thấy những bóng hình đang mờ dần, nhưng chưa bao giờ đủ thời gian để biến mất hẳn. Anh thấy những dải lụa mềm của ký ức, không rõ hình dáng, nhưng vẫn luôn lẩn khuất trong tâm trí em. Em đang níu giữ hay bị níu giữ? 
Người lữ khách đôi khi lạc hướng em à. Lạc hướng, thậm chí lạc lối. Tự nguyên thôi, là tự nguyện thôi. Anh là một người lữ khách lạc lối tự nguyện. Anh lạc vào tim em, bước từng bước thật chậm vào cuộc sống của em. Và rồi mọi thứ biến đổi!
Gần em, anh mới biết quá khứ của anh mới cằn cỗi đến vậy. Anh luôn tự hỏi tại sao yêu thương không tìm đến anh, hay nó nghĩ anh không xứng đáng. Em đưa tay mềm mại chỉ cho anh thấy nơi ngực trái của anh không có gì ngoài sỏi đá, khô cằn đến nỗi yêu thương không thể nảy mầm được. Em ôm lấy anh, vỗ về không ngừng. Và rồi tình yêu của em như mưa nguồn buông xuống đời anh, ngọt ngào và ấm áp, khiến yêu thương nảy mầm trỗi dậy không ngừng. Hạnh phúc ngập tràn khiến anh choáng ngợp, đến nỗi hơi thở thưa thớt đầy chủ ý.
Gần em, anh như con thú hoang bị thương không ngừng đòi hỏi được yêu thương, đã được yêu lại muốn được yêu thêm nữa. Gần em là không đủ, phải ở trong em, phải biến em trở thành máu, thành hồn của anh. Yêu em, không bao giờ là đủ...

"Give me more than one caress, satisfy this hungriness
Let the wind blow through your heart for wild is the wind
You touch me, I hear the sound of mandolins
You kiss me, with your kiss my life begins
You're spring to me, all things to me"

Con người là một thực thể phức tạp và ngông cuồng. Họ ngông cuồng đến độ đòi hỏi những thứ mà bản thận không thể kham nổi, ví như tình yêu. Anh là người lữ khách lạc lối tự nguyện rất phức tạp và vô cùng ngông cuồng. Anh đòi hỏi yêu thương không ngừng mà chưa bao giờ kịp nhận ra con tim yếu mềm không còn đủ sức giữ vững lý trí trong miền hạnh phúc. Anh không những trói buộc em vào đời anh đầy ác ý. Anh thậm chí đã rào dây kẽm gai vào chính cuộc đời mình. Sự tồn tại của anh phụ thuộc vào em, và anh sợ hãi. Con người khi mất quyền chủ động dễ rơi vào trạng thái hoảng loạn và hành động tiêu cực. Anh ghét em nhiều như anh yêu em.
Anh đã bóp ngạt yêu thương trong em. Em không còn muốn ở bên anh, không muốn nhìn thấy anh, không muốn nghe anh nói dù là lời xin lỗi. Nhưng em vẫn chưa bỏ lại anh. Có lẽ em vẫn thấy đâu đó trong anh hình bóng con thú hoang bị tổn thương không ngừng đòi hỏi yêu thương đó.
Anh đã luôn tin rằng anh hiểu em. Anh tin rằng em vẫn luôn yêu anh, không thay đổi. Giờ đây nhìn em héo tàn, dần trở thành cái bóng đi bên đời anh. Anh tự hỏi liệu niềm tin đó có còn đúng không. Từ thú hoang, anh nhận ra mình đã thành quỷ dữ. Còn kịp không? một lần cuối hối lỗi.

- Em đã từng chưa?
- Chưa, em chưa từng yêu anh.
- Chưa từng?
- Chưa!
- Anh chưa từng thôi yêu em.

Em là nguồn sống của anh, anh chưa từng nói với em điều đó. Em là lá cây xanh mướt che lấp những vết thương trên thân cây anh cô độc, anh chưa từng nói với em điều đó. Em là làn gió mát trong lành làm thanh khiết lòng anh, anh chưa từng nói với em điều đó. Anh chưa từng nói, cho đến khi lời nói trở nên vô nghĩ như lúc này. 

"Don't you know you're life itself like a leaf clings to a tree
Oh, my darling, cling to me for we're creatures of the wind"

Và những điều vô nghĩa thì không còn giá trị để nói ra. Anh sẽ giữ mảnh ký ức về làn gió ấy trong tim mình, cho riêng anh.

- Anh chưa từng thôi yêu em.

Wednesday, March 26, 2014

[...] - 41

Cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên hay thất vọng. Vốn dĩ ngay từ đầu cũng chẳng phải là sự lựa chọn gì. Có trách thì trách bản thân đã tự mình đa cảm và hi vọng. Nếu chỉ có một kết quả thì hẵn không còn là sự lựa chọn nữa. Chuyện đã định sẵn!
Tự mình dối lòng mình thì cũng phải tự mình mở mắt cho mình. Con người thế, cố chấp lắm! Biết sẽ chẳng có gì mà vẫn cứ hồ hởi cho đi. Âu cũng là hạnh phúc.
Người qua đường một khi đã qua đến bên bờ kia thì coi như đã xong cơn duyên ngắn ngủi. Không nhất thiết phải để tâm mang niệm, mà cứ để lòng trống thảnh thơi mà đi tiếp con đường.
Đa cảm mà mang niệm là cớ lỗi của người nặng tình. Không ai giúp được. Một khi bản thân tự mang niệm đặt vào tâm thì cũng chỉ có bản thân mới đặt niệm xuống được. Không đổ lỗi, không oán hờn.

Friday, February 28, 2014

[...] - 40

Nhớ một người quá. Cũng không có cách nào, thôi lại nhìn lên trần nhà vậy.
Đêm dài!

Sunday, February 23, 2014

Gọi anh - Dương Thụ


Có người đã từng nói, nhớ người mình thương là nhớ từng đường nét, dáng điệu của người ấy. Càng nhớ thêm nữa là cảm xúc khi ở bên cạnh nhau. Một nỗi nhớ thai nghén theo từng nhịp đập của trái tim, được nuôi dưỡng qua ngày qua tháng với những sẽ chia và đồng cảm. Nhớ!
Thương bao nhiêu là đủ để nỗi nhớ không khiến tâm hồn cuộn tròn bật khóc? 
Thương bao nhiêu cho gọi là vô cùng?


"Sao chẳng đến cùng em
Con sông khuya buồn lắm
Không thể hát trong đêm vắng lặng
Em chỉ biết thương anh vô cùng
Anh hãy đến cùng em
Cơn mưa đêm lạnh lắm
Không thể nói khi anh im lặng
Em thầm nhắc tên anh trong lòng"

Thi thoảng giữa lúc tình yêu ngập tràn, lòng con người vẫn không thôi cô đơn. Đâu chỉ xa nhau thì cô đơn mới hiển hiện. Ngay cả trong lúc tay trong tay con người vẫn cô đơn khôn nguôi. Một khoảnh khắc lỗi nhịp giữa hai trái tim, khi sự thấu hiểu và đồng cảm bỗng dưng biến mất, khi bản thân dường như mệt mỏi và muốn dừng lại. Người ngồi đó, nhưng như xa xăm quá. Muốn ôm lấy, muốn khóa chặt ai kia trong lòng để những thi thoảng cô đơn kia rời đi. Muốn cầm lấy đôi tay, chạm nhẹ lên vầng trán, yêu chiều nhìn vào đôi mắt ấy để không ngừng nhắc nhau về hạnh phúc. Nhưng đôi lúc, không làm được. Con người sợ hãi nỗi cô đơn để rồi tự đày đọa bản thân trong nỗi nhớ dày vò. Cho đến khi những giọt nước mắt thấm ngược ban đầu trở thành dòng lũ dữ điên cuồng trào ngược trở vào tim non mềm yếu; cho đến khi nơi ngực trái co thắt từng hồi trong đêm tối cô quạnh; cho đến khi nỗi nhớ trở thành sợ hãi cho nỗi mất mát thì bật lên tiếng gọi yêu thương...

"Gọi anh giữa mùa đông giá lạnh
Để nghe sớm mùa xuân bừng sáng
Gọi anh lúc hè sang nắng vội
Để nghe sớm mùa thu đầy gió
Thương anh, thương anh vô cùng"

Gọi tên người không phải để vơi đi nỗi nhớ. Gọi tên người là để thấy mình hạnh phúc. Gọi tên người để không ngừng nhắc nhở bản thân những điều tuyệt vời nhất mà bản thân luôn mong mỏi tìm kiếm vẫn luôn ở đây, với người. 
Tự hồi tưởng về quá khứ và cả hiện tại, người vẫn luôn là điều ngọt ngào nhất, để biết chắc rằng tương lai sẽ nhiệm màu biết bao nhiêu, cùng với người.

"Thương anh vô cùng"

Wednesday, February 19, 2014

[...] - 39

Sometime I just wanna say it to remind how I love you so. Then I realize it's not gonna happen. Shame on me, right?

Monday, January 27, 2014

Để ước mơ đi

Tôi có một ước mơ, một trong những số ước mơ của đời người. Tôi có một căn hộ nho nhỏ, chừng 40m2, sống cùng với đứa con gái nhỏ của mình. Không quan tâm đến vai trò của người đàn ông đời mình, vì vốn dĩ tôi không biết có ai có thể chịu đựng được mình không. Tôi hay mơ và ước muốn như thế, hồi chưa xa lắm. Không phải vì chạy theo mốt bà mẹ đơn thân để chứng tỏ mình đây tài giỏi hay mạnh mẽ gì. Đơn giản là tôi gặp khó khăn trong cảm xúc và xác định mối quan hệ với ai đó. Tôi cũng không thuộc loại người có niềm tin mãnh liệt vào tình yêu. Nói như thế không có nghĩa là tôi chẳng biết yêu và không cần được yêu, ai mà chẳng cần chứ. Chỉ là tôi không đủ mạnh mẽ để yêu ai đó, thế thôi. Và vì không tự tin có thể mang lại hạnh phúc được cho ai nên tốt nhất là đừng cuốn ai vào đời mình.
Tôi hay nghĩ vẫn vơ về đứa con gái. Không phải trọng nữ khinh nam, vì cảm thấy nếu ở một mình thì nuôi con gái sẽ ổn hơn. Nuôi con trai mà không có người cha ở bên thì sợ mình không dạy nổi con thành đấng nam nhi.
Năm qua tháng qua, giờ đây tự dưng lại thấy ngại việc có một cô con gái. Tự hỏi nếu con cũng nhạy cảm giống mình thì con sẽ rất khổ. Mình cũng sợ phải nuôi dạy một đứa con quá giàu cảm xúc và nhạy cảm vì lúc nào cũng dễ dàng làm tổn thương đến con. Mọi người hay nói con cái lớn lên không có cha rất tội. Mình lại nghĩ khác, cái đáng sợ nhất là đứa bé sớm chấp nhận mất mát này và trưởng thành nhanh hơn về mặt cảm xúc. Mình sợ rồi một ngày nào đó, khi bị bạn bè chọc ghẹo khi không có cha, con sẽ ôm mình và nói "Con không sao, mẹ à, con có mẹ mà". Như thế với mình còn đau hơn gấp trăm lần. Nghĩ lại thấy bản thân mình ác quá, rất ích kỷ, đáng lẽ không nên có suy nghĩ như thế.
Nhưng đời còn dài, không biết rồi ra sao nữa.

Wednesday, January 8, 2014

Never let you go

Giấc ngủ cứ như một nàng thơ đỏng đảnh, thích thì đến, thích thì bỏ lơ người tình này. Cảm giác mất ngủ không đáng sợ bằng cảm giác cô đơn trong đêm. Bất lực và cô độc. Bản thân không muốn viện đến thuốc men, vì vốn dĩ chẳng bệnh tật gì. Nhưng đêm thì dài quá...

Vẫn vơ muốn nghe Acacia của Baek Ji Young. 
Baek Ji Young, bà hoàng nhạc buồn của Hàn Quốc, giọng nàng lúc nào cũng da diết và đau thương, nghe như tiếng nấc nghẹn của người đàn bà mang vết thương hằn sâu trong tim. Nấc nghẹn từng hồi, bi thương và cùng quẫn. Acacia viết về một người con gái không thể đến được với người mình yêu, và cũng không thể để người ấy rời xa cuộc sống và ảo vọng của bản thân. Hôm rồi, có người nói hạnh phúc nhất là luôn có người nào đó yêu thương và dõi theo mình, dù mình không hay biết. Tự hỏi bản thân đó là kiểu hạnh phúc gì? của ai? của người đang yêu hay người được yêu? Mình không thấy được hạnh phúc gì cả, cho cả hai bên. Đi bên lề hay đứng đằng sau một ai đó để dõi theo, để yêu thương có khi là hạnh phúc, nhưng cũng là hình thức gia tăng nỗi đau. Mỗi một ngày trôi qua, người ấy sống với ảo ảnh hạnh phúc về một tương lai xa xôi nào đó, rồi giựt mình thức giấc giữa đêm tối bàng hoàng nhận ra tất cả chỉ là giấc mơ, để rồi ôm lấy thân mình gào khóc vì tuyệt vọng. Và người kia thì không hề hay biết. Đó gọi là hạnh phúc? Chắc vậy!

"I can't say those easy words I love you
I can't say those sad words Turn around
I blankly stand there alone and cry and cry
Without a sound I stand behind you
Yesterday, today and forever"

Bi thương đẹp và dễ đi vào lòng người hơn hạnh phúc. Đó là sự thật. Một câu chuyện càng đau đớn, càng buồn thảm và có một kết thúc bi kịch luôn được giữ lại nơi lòng người lâu hơn những câu chuyện vui vẻ với "happy ending". Khi đọc "Ai đó dõi theo em" của Judith McNaught, mình thích tình yêu của "Falco" Valente dành cho Leigh, 14 năm dài yêu thương dõi theo một người. Anh yêu cô khi chỉ là một nữ sinh viên trẻ trung đáng yêu với chiếc áo phông và quần jeans. Anh yêu cô khi cô trở thành ngôi sao Broadway lạnh lùng với áo váy lụa là. Không thay đổi, chỉ vì anh yêu cô, đơn giản vì cô ấy là người anh yêu. Anh đứng bên lề cuộc sống của người mình yêu, nhìn cô ấy yêu và kết hôn. Anh bước vào cuộc sống của cô khi tất cả sụp đổ, dang tay ôm cô vào lòng và không bao giờ để cô ra đi. Kết thúc có hậu cho một chuyện tình đẹp. Nhưng không đủ ám ảnh, vì không bi thương.
Giữa việc không thể sống với người mình yêu thương và việc sống chung với người mình yêu thương nhưng người đó không yêu thương mình, thì cái nào thật sự đau khổ hơn? Cái nào ám ảnh hơn?
Cách đây chừng hai tháng, cũng trong một đêm dài chờ nàng thơ ghé thăm, lang thang trên mạng thì đọc được cuốn tiểu thuyết ngắn "Một đêm, một ngày, một năm, một đời" của Phù Tô Lục. Ngắn thôi, nhưng ám ảnh. Hà Du Cẩn là tiểu thư con nhà giàu, gia đình đơn chiếc, sức khỏe không tốt, được cưng chiều nên cả thế giới màu hồng nên cũng tốt tính. Cô gặp và yêu một người con trai xuất thân bình thường, và đang có người yêu, Cao Phi. Vì thương con gái, người cha tìm mọi cách ép buộc Cao Phi cưới Hà Du Cẩn. Mục đích đạt được. Ngày cưới, Cao Phi tuyến bố hạnh phúc cả đời này nhất định không cho Hà Du Cẩn. Hai năm sống chung, câu nói mà cô luôn nói là "Cao Phi, em yêu anh". Cô không biết nói gì khác, khi cô có lỗi hay anh có lỗi, cũng chỉ có thế. Cuộc sống của cô vốn định đoạt là đoản mệnh nên khi biết mình sắp chết, cô càng yêu thương anh nhiều hơn, càng mong muốn hàn gắn những nỗi đau mình vô tình gây nên. Thời gian gần hết, anh mới nhận ra rằng anh chưa bao giờ "biết" cô, cô làm gì, cô nghĩ gì. Anh chưa bao giờ quan tâm. Nhưng đột nhiên đối diện với việc sắp mất đi người con gái này, anh trở nên hoang mang và hụt hẫng. Cô đi, anh vẫn sống, thực hiện những lời hứa với cô. Anh kết hôn với bạn gái cũ, chuyển nhà, bỏ lại cô ở quá khứ. Nhưng cô vẫn cứ lẩn quẩn trong suy nghĩ của anh, ngày một nhiều hơn, rõ nét hơn. Anh thả mình qua về quá khứ, níu giữ kỉ niệm về cô như một cách chuộc lỗi. Khi hiện tại vỡ vụn, anh nhận ra anh yêu cô đến nhường nào. Tất cả chỉ vì thù hận mà anh đã bỏ lỡ hạnh phúc của đời mình. Khi không còn gì níu kéo, anh "đi tìm" cô, ở một kiếp nào đó.
Rời xa một ai đó, không có nghĩa là chấm dứt. Không gặp gỡ, không nhìn thấy nhau không có nghĩa nơi trái tim không có bóng dáng người nào đó. Buông tay để người ra đi, về phía hạnh phúc và ấm áp hơn. Nhưng vẫn "giữ" lấy người trong tiềm thức. Một nỗi đau kéo dài. Lời nói bật ra cửa miệng, người phải đi thôi, nhưng khi nào người thật sự ra đi lại là quyền quyết định của tôi. Tôi có thể quên người ngay hôm nay, hay ngày mai. Và tôi cũng có thể mang người theo suốt cuộc đời này.

Đêm dài quá

Monday, January 6, 2014

[Quotes] - 2


"Don't say you love me unless you really mean it, because I might do something crazy. Like, believe it" - Unknown

Sensitive and heartbroken

Wednesday, January 1, 2014

2014

1988
2014
26
...
Không có gì
Tự hỏi bản thân 26 năm qua đã làm được gì? Ngạc nhiên mà trả lời rằng chẳng làm được gì cả. Tất cả chỉ là một đám sương mù nặng nề như sáng mùa đông. Bản thân muốn gì, không biết. Bản thân có thể làm được gì, không biết. Câu trả lời lúc nào cũng rất đơn giản và ngắn gọn, không biết. Có khi một sáng mai tỉnh giấc, giật mình tự hỏi sống để làm gì, cũng không biết. Nếu quả thật thế thì cũng nên xem xét lại có nên tự lấy tay mà bóp mũi mình không, chắc cũng không biết nốt.
Bỏ việc, thất nghiệp. Điều đáng nhớ 2013. 
2014 sẽ có gì nhỉ? Câu trả lời không biết chắc cũng không đến nỗi nào. Không biết điều gì chờ ở phía trước. Điều duy nhất có thể làm là tiếp tục đi, hoặc lết bộ mà tiến tới. Núi hay vực? Cứ đi rồi tính tiếp vậy. Não ngắn không nghĩ xa được, quá sức!
2014. Chắc cũng không đến nỗi nào! À, sẽ chăm viết (nhảm) blog hơn.