Friday, November 21, 2008

Khi giấc mơ về


Yêu bắt đầu từ chữ duyên nhưng hai người cần yêu nhau trọn vẹn còn phải có chữ phận. Với ai tình yêu bắt đầu có duyên cớ và chia tay với đầy đủ lý do biện minh. Còn tình yêu đến với em không ngờ và rồi cũng lặng lẽ bước đi không nói trước. Cũng giống như cách em bắt đầu và kết thúc tình mình chỉ bằng một câu hát xa đưa, “Khi giấc mơ về” …
Khi giấc mơ đã quay trở về
Em vẫn không tin rằng
Có ngày em ra đón anh nơi cuối đường.
Anh nhớ không khi xưa ta gặp nhau
Chính cũng nơi đây ta ngồi mơ...
Về giấc mơ nơi thiên đường.
Em mộng mơ nhủ mình sẽ yêu dài lâu lắm. Còn anh lơi lả nghĩ rằng tình chỉ là bóng chim câu. Nên cách ta đến với nhau tựa như một giấc mơ đến giờ vẫn còn nguyên những tiếng thở sâu, những câu nói mớ thổn thức và cả những hạt long lanh buồn lẩn trong khoé mắt. Thật đấy! Hay có giả đi chăng nữa đấy, em vẫn tin rằng, có ngày sẽ gặp lại giấc chiêm bao ngọt ngào ấy. Bởi tình trong em vẫn còn đong đếm từng ngày buồn bã mà đâu biết liệu trong anh niềm yêu có bao nhiêu đấy hay đã cạn hết!
Người ta cứ ví von cuộc đời là một con đường, gặp nhau là chuyện ngẫu nhiên và đi ngang qua nhau là điều bình thường. Còn em khi sinh ra trong đời và tới tuổi vừa yêu chỉ biết đứng nơi chặng cuối một con đường để chờ đợi và trao đi yêu thương. Điều ấy làm nên em, một giản dị, một yêu, một xót đắng! Cho đến lúc mình thuộc về nhau, anh mới hiểu rằng, em là một người quá khác so với những trạm dừng chân anh từng ghé tới. Anh chợt hiểu ra em đâu phải chỉ chân thật đến lạ kỳ mà sự hiếm có những nỗi hi sinh trong em xứng đáng nhận về nhiều tình hơn là để yêu. Đó chính là lúc, anh dứt áo ra đi..
Rồi một ngày anh đi
Em buồn như khóc anh đâu hay biết
Bao đêm em thức nước mắt đầy vơi rớt theo dêm dài.
Dù giờ này em biết
Xa nhau năm tháng hôm nay anh cũng đã quay về đây,
Bên em đêm ngày chẳng muốn chia tay.
Anh đối diện với sự thật rằng em là thứ bùa thuần khiết làm sự chân giả trong anh tự cúi mình hiện hữu. Tựa như lúc trước khi anh bước đến bên em một cách lãng tử với bụi đường vạn dặm những cuộc tình mây mưa giờ phải khập khiễng sóng đôi cùng em chỉ trên đôi chân trần giấu kỹ. Ấy thế nhưng em đã yêu đến độ làm sáng mát tâm hồn anh và thả vào đó cơn gió lành thứ tha. Vào chính lúc ấy, trong khi một bên là những cân đo về hạnh phúc của mình, một bên là những nghĩ suy cho em, anh đã chọn cho mình lối đi em không hề mong muốn.. Xa em để em có người yêu thương xứng đáng hơn anh!
Nhưng tiếc thay anh ơi
Những mộng mơ mãi cũng chỉ là những mộng mơ,
Chẳng có thiên đường bao giờ!
Em biết anh trách em
Cũng vì em bước đi con đuờng
Nơi mà ta chẳng thể đến với nhau bao giờ.
Câu chuyện tình rồi sẽ khép lại cọt kẹt như cánh cửa trì hoãn những cái nhìn sau cuối. Em vội vàng kiếm một góc khuất úp mặt vào đó thổn thức và uất hận. Anh âm thầm sải bước lựa cho thân mình bớt run và kiêu hãnh ngẩng đầu. Đâu là câu trả lời thỏa đáng cho em và đâu là lời bào chữa hợp lý cho anh. Mình tự nhiên đứng giữa một cánh đồng trống trải những lời thì thầm than khóc, trên đầu tan tác bóng mây ảm đạm, gió thúc từng hồi đau đớn còn bước chân đi bết dính xót xa... Vì sao giữa ngã ba đường người chọn cho cả hai hai ngả gập ghềnh. Chẳng phải khi xa nhau mỗi người sẽ lại một mình ôm hết thảy nhớ thương dồn lại câm nín, đơn phương mang nặng bóng hình rạn vỡ rồi biết tới khi nào những đoạn đường đan xen vào đời nhau lần nữa đây?
Lần cuối cùng bên nhau, em đã muốn trách hờn anh mà không thể thốt lên lời. Lần cuối ấy nhìn nhau, anh vẫn chỉ giữ kín những lời giải đáp tại sao trong em. Để rồi, giữa sân ga tiễn đưa những mối tình tan vỡ, nước mắt em không thể níu bước cái quay lưng vội vã của anh. Con tàu định mệnh mang anh đi bỏ lại đằng sau làn khói hào hển, vội vã sầm sập khuất dần trong tiếng khóc ngất của em. - Anh! Yêu là thế sao!? Cả hạnh phúc và bất hạnh rơi xuống: ban đầu tan dần vị ngọt để cho nhựa đắng sau cùng ứa ra. - Em! Em sẽ không biết trong tim anh chỉ có bóng hình một người anh yêu mãi mãi. Nếu yêu là dành cho nhau hạnh phúc, anh sẵn sàng nhường bước cho một nguời xứng đáng hơn anh. Và cho dù yêu là phải cách xa em…
Đường gập ghềnh em đi,
Riêng một mình em đường dài em đi
Nơi đây anh đứng chẳng biết làm chi chẳng biết nói gì,
Rồi chợt buồn em khóc
Anh đâu hay biết trong tim em chỉ có riêng mình anh,Y
êu anh cho dù phải cách xa anh.
Đếm trong đời được mấy niềm vui hạnh phúc, mà sao nhớ thật nhiều những nỗi buồn bất hạnh? Em cứ mãi tự hào về mình chuyên chính, tri kỷ mà quên đi, đôi khi không hoàn hảo mới cần bù đắp cho nhau. Anh lại vô tình cho rằng mình hi sinh tình yêu là cách cho em tương lai tốt đẹp mà không hiểu, có khi yêu là trọn vẹn cả đời. Để giờ đây, trong anh là xót xa còn em lại đầy nhức nhối.
Em mãi mơ giấc mơ đêm ngàyEm có anh bên em muôn đờiNhưng chẳng biết nên làm thế nào.Em biết anh trách emCũng vì em bước đi con đườngNơi mà ta chẳng thể đến với nhau bao giờ
Em sẽ vẫn mơ về một nơi tựa thiên đường có thực, giản đơn là nơi đó có anh bên cạnh. Còn anh, nếu nghe đâu đó câu hát cuối cùng trong bài "Khi giấc mơ về", có nghĩ, yêu bắt đầu từ chữ duyên nhưng hai người cần yêu nhau trọn vẹn...
Source : http://www.nhacso.net/ [ chuyên mục bài hát vàng]
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Bài này Kumy gửi lâu rồi, nghe cũng nhiều rồi. Nhưng phải đến hôm nay mới đủ "dũng cảm " post lên cho bà con nghe. Bài hát thì không có gì mới, chỉ có mỗi đoạn cảm xúc là mới thôi. Mời mọi người cùng đọc, nghe nhạc và cũng ngẫm nghĩ một chút
====================================================

No comments: