Monday, May 17, 2010

[...] - 28


Mình thiệt không hợp với vai trò người đứng giữa. Mỗi lần phải đứng giữa hai người nào đó, giữa những chuyện gì đó là thể nào mình cũng bị đau đầu và cảm xúc thì bị lận lộn với nhau. Bực bội lắm =((. Thiệt!

Mình rất dễ hoang mang khi bị người ta tấn công bằng những câu hỏi như: "Thư nói đi, ai đúng ai sai?" hay " Thư là người đứng ngoài, thông hiểu cả hai, vậy Thư biểu...phải làm sao đây?". Mình rất sợ những câu thế này, và mồ hôi rất dễ rịn ra theo mấy lỗ chân lông chết tiệt. Cơ mà đầu vẫn phải căn ra nghĩ, miệng vẫn phải lảm nhảm và tay chân thì cứ vẫn cứ múa loạn xạ =)). Mình không biết mấy bạn thấy mình "lớn" hay "già" chỗ nào mà mấy bạn cứ yêu thương lôi mình vào :)).
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Nhưng mỗi khi đứng giữa hai người mình yêu thương thì thật đáng sợ. Dù mình không lựa chọn, nhưng chỉ cần nhìn họ quay đầu với nhau đã là một điều kinh khủng rồi :). Mình đứng đó, nhìn sang bên trái thấy "bên trái" xỉ vã "bên phải"; nhìn sang bên phải thì thấy "bên phải" đang xóc xỉa "bên trái". Đau lòng!
Mình không bao giờ muốn đứng ở những vị trí ấy, chôn chân mà nhìn những người mình yêu thương làm tổn thương lẫn nhau.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Giờ đây chân mình vẫn còn lạnh, tay vẫn còn run và bên lồng ngực trái vẫn đập liên hồi. Mình không thích bị chất vất về suy nghĩ của mình. Mình không muốn phải nói ra nhận xét của mình, vì mình biết sẽ có người chịu không nổi. Nhưng có lẻ phải nói, phải gặp và nói trực tiếp, tốt cho họ,
Hừm hừm hừm, mình ghét mình quá >_<

Sunday, May 16, 2010

[...] - 27


Sáng nay ngủ dậy muốn nghe Bài ngợi ca tình yêu do Thanh Hà hát ghê gớm. Không biết tại sao nữa :-?

"Buổi sáng khi sương tan, còn lắng đọng.
Nhìn thấy dáng em ngoan nằm gối mộng.
Vùi trong hơi ấm nồng nàn
Thịt da thơm ngát tình nông.
Cùng chăn gối ấm giường hồng
Tình ơi ngất ngây..."

Kể ra sáng thức dậy có người nằm bên mình cũng vui chứ ha. Ít ra tối qua mình không cô đơn co ro một mình trên giường.
Không biết từ bao giờ, mình luôn mong muốn có con. Một đứa trẻ thật bụ bẫm dễ thương. Nhưng tuyệt nhiên trong đầu không có khái niếm nào về người chồng, hay một người đàn ông trong cuộc sống của mình. Tự có con? Nghe ghê quá, giống đồ dị biệt =))
Hôm qua mama hỏi nghe rất dã man: " Có quan hệ gì chưa đó con?". Hết hồn, mém rơi cái điện thoại. Thiệt tình! Mama hỏi thế như cố nhắc cái sự ế của mình vậy =)). Dạ, con biết con ế rồi, không ai thèm rớ vào con rồi. Mama đừng lo, con gái mama sẽ là gái già giữ nhà cho mama mà :)). Cười điên =))
Chiều nay đi cắt tóc với Mộp, tối có hẹn với Pé.
Sắp nộp báo cáo thực tập rồi mà chưa xong gì hết. Mà nói thật là không có chút hứng thú gì với em nó, ghét ra mặt B-)
Oài oài oài oài oài oài, em muốn ra biển. Oài oài oài oài oài em muốn ra với biển =((

Friday, May 14, 2010

[...] - 26


*Chẹp chẹp* ngủ từ 4h sáng đến 10h sáng mà chưa đã :((. Lúc nào mắt cũng muốn nhắm lại, muốn bật máy lạnh thiệt lạnh, cuộn chăn thiệt tròn rồi ngủ vùi cho đã. Đời chỉ có sướng nhất là ngủ.

Hôm qua có hẹn với gái Vy là ăn cơm trưa. Sáng nay nó nhắn lại, dời qua 13h30 đi cà phê tránh nóng. Rồi chập sau lại nhắn tin, lại dời qua 3h30PM, không biết tránh cái gì. Mình cứ "ok cung". Mới nãy bạn nó gọi kêu gái nó mừng chuyện gì đấy, hơi quá chén rồi. Thôi tha cho gái nghỉ, gái nhỉ ;)) Mai chết với bà nhé, gái =)).
Thế là chiều tối nay vẫn giữ plan cũ ha. Chừng 4h đi chợ, mua tôm, mua nghêu, mua gừng về nấu cháo hải sản ăn với ku Heo. Tối ăn xong hai anh em đi hội chợ. Hớ hớ hớ, đời sống cứ phải giản dị như thế mới vui. :X
* Lại buồn ngủ rồi*

Wednesday, May 5, 2010

[...] - 25


Đâu rồi những đa cảm muộn phiền vô cớ giữ cho ta biết yêu thương và nảy mầm trong ta hàng vạn mong muốn vỗ về nỗi buồn của ai đó? Đâu rồi lòng tin non nớt vô tư không đòi hỏi sự bảo đảm già nua kẹt xỉn? Đâu rồi ? ....Đánh rơi ở quá khứ rồi.
Sự biến chất như một sản phẩm cố-ý-bị-lỗi của những suy nghĩ sai lệch và những nhận thức tầm thường. Ta bực tức, nổi điên trước chính cơn cuồng vọng không cách gì kiềm chế của chính mình, trở thành nô lệ của chính mình.
Thương hại thay cho chính ta.
............................................................
Saigon dạo này bắt đầu mưa. Nếu hỏi tôi có thích mưa không, tôi sẽ nói tôi không thích mưa, nhưng cần mưa để có thể ở gần thứ làm cho tôi thích thú, là sét, không là sấm. Mưa đẹp như một tiểu thư trinh trắng mê mẩm với mớ tiểu thuyết diễm tình. Cô làm những gã si tình hoang tưởng chìm đắm trong vẻ đẹp hiền dịu của mình. Sấm thì ồn ào, vô duyên và trơ trẽn. Sấm như một ả gái già ế chỏng chơ không ai thèm yêu nên đâm ra tức tối, coi bạt mọi thứ. Ả gầm rú, hống hách, oang oang chửi đổng cả bầu trời. Con mụ già vô duyên không chê vào đâu được. Sét lại khác, nàng ý nhị và tinh tế, nàng rực rỡ, ngời sáng. Nàng mãnh liệt, dứt khoát và cương nghị. Không những thế, nàng còn là một nhà thiết kế tài ba. Mỗi lần nàng đến, nàng lại khoác những chiếc váy dài chấm đất đẹp kiêu sa lộng lẫy khác nhau. Đấy, nhiêu đó thôi cũng khiến tôi chết mê với nàng. Vậy thôi, yêu đơn giản là yêu.
............................................................
"Đằng sau từng lời hờ hững
Là tháng năm sắp qua rồi
Đằng sau nụ cười hạnh phúc
Là tiếng khóc lúc không người
Một ngôi nhà vắng
Một đêm trắng như những nỗi buồn trong đêm mùa đông
Hay màu hoa
Đang chờ lúc xuân sang thức dậy"
[ Giấc mơ màu trắng - NS Trần Lê Quỳnh - CS Nguyễn Lê Bá Thắng]
.........................................................
Mất ngủ dẫn đến tinh thần bất ổn định. Vậy thôi!