Friday, November 21, 2008

Sẹo


Lâu rồi không viết gì hết, blog mốc meo như cơm nguội để lâu vậy. Thiệt là có lỗi. Cơ mà không phải tại Meg lười biến đâu nha. Chỉ tại không có gì để viết hết nên ....

Hôm nay mò lên blog thì thấy blog của ai ai cũng viết hết, nhà cửa gọn gàng sạch sẽ thấy mà thèm nên Meg quyết định tiếp cho blog mình 50ml máu tươi nguyên chất đã qua kiểm nghiệm của WHO với tên gọi "sẹo" [ nghe tên có vẻ côn đồ nhỉ]
1. Chuyện là thế này: vào một ngày đẹp trời, bé Meg "phải " đi học. Khi xuống nhà đóng cổng thì cổ tay phải va vào cái nắp khóa. Thế là nó làm cho một đường hình cong cong rất chi là lạ. Nhưng với tinh thần "điếc không sợ súng", bé Meg quyết định làm người hùng: không thèm ngó ngàng gì đến vết thương, chảy máu thì kệ mày, tao đi học thì tao cứ đi. Đi nửa đường mới thấy hình như vết thương không nhẹ, máu chảy không ít.Thế là Meg ta quyết định dừng xe ,lấy khắn giấy....đắp lên vết thương rồi đeo găng tay vô chạy tiếp. Đến nơi thì thấy máu đã ngừng chảy nên đem vết thương đi ...khoe với má Hà "má ,con mới bị thương nè". Chuyện chẳng có gì đáng nói nếu vài ngày sau, cái vết thương ấy lành và lộ rõ hình dạng của một cái...trăng khuyết [là hình bán nguyệt đó ạ]. Má Hà bảo thế lại hay, nhìn cũng đẹp. Tưởng chỉ có mỗi má Hà nghĩ thế. Ai dè lên Đà Lạt mấy bà chị cũng kêu con này có cái sẹo...đẹp ta! Má Hà còn bảo sẽ có người có mảnh trăng còn lại hợp với con. Gứm thật, số phần đã cho mình một nửa mặt trăng. Giờ thì mình treo giò ngồi chờ nửa còn lại.
2. Nói ra thì sợ xấu hổ chứ hồi xưa Meg này cũng "anh chị" lắm nhé, nghịch như quỷ không đầu ý. Có lần mama bảo tự đi gội đầu đi [lúc ấy hình như học lớp 1 hay 2 chi đó], Meg xách chai dầu gội ra đi làm nhiệm vụ. Trẻ con mà, ở một mình thì phải phá. Thế là thay vì gội đầu bằng vòi hoa sen, Meg lại chui đầu vô dưới vòi nước mà gội. Thích lắm nhé. Và sẽ còn thích nếu như không có cái câu nói "Xong chưa ra ăn cơm con" của mama. Điều "đau đớn" ở đây là Meg đã nhổm đầu quay lại trả lời mama mà quên mất trên đầu mình có cái gì...*bốp*.....*á*.....*trời ơi* [theo thứ tự là : vòi nước - Meg - mama]. "Không phải khâu nhưng cần đắp thuốc, anh chị nhớ cho cháu đắp thuốc thường xuyên. Tuy không sao nhưng vết thương cũng sâu đó, may mà chưa chạm gì tới não. Đừng để nó chạy nhảy gì, đụng đến vết thương thì mệt". Thế đó ...một cái sẹo tròn tròn ngay giữa đỉnh đầu....kết quả thật...hoành tráng
*khều khều* nói nhỏ nghe, bác sĩ bảo thế là chuyện của bác sĩ chứ vài ngày sau Meg đã nhảy dây tưng tưng với lũ bạn trên lớp. Đến bây giờ mama và papa cũng không biết. Biết đâu đó là lí do cho tình trạng điên điên của Meg ngày hôm nay nhỉ?
3.Vụ thứ 3 mới thật sự là hoành tráng nhen. Tuy không để lại sẹo nhưng nó mang lại cho Meg cái sẹo khác to lắm với tên gọi "sợ độ cao". Năm 5 tuổi, Meg theo gia đình đi chơi. Địa điểm thì Meg không nhớ rõ lắm nhưng hình như nằm đâu đó trên đèo Cả, có suối mát, có nhà sàn nữa. Trong lúc mấy người lớn lo câu cá ,nấu nướng thì tụi nhỏ hè nhau đi coi xung quanh. Và dĩ nhiên không thể thiếu Meg đại nhân được. Ban đầu thì anh Hưng cõng, nhưng đi được một đoạn thì Meg nằn nặc đòi đi bộ. Đang đi ngon trớn thì Meg bị trượt chân rơi xuống dưới. Có hai tảng đá nằm sát nhau tạo thành một khe hở và đó cũng chính là mồ của một trong hai cái....răng cửa của Meg. Anh Hưng tức tốc leo xuống bồng Meg chạy về. Meg nghe mấy bác đi cùng kể lúc ấy mama khóc dữ lắm, tưởng Meg chết rồi vì thấy thân thể mềm ẹo ,trán chạy máu, mũi chảy máu mà mặt thì tái mét không còn một giọt máu. May mà trong đoàn có một người làm bác sĩ nên không sao hết, nằm một lúc là Meg tỉnh. Và việc đầu tiên sau khi tỉnh là....khóc. Không phải khóc vì đau mà là vì phát hiện mình mất một cái răng cửa [hồi nhỏ mọi người bảo con gái sún răng cửa là xấu lắm]. Và tệ hơn nữa là cái răng còn lại chỉ treo tòn ten ở hàm trên vì dính có một chút vào nướu thôi. Thế là mama đè ra nhổ nốt cái còn lại.....hàm tiền đạo đi hết cả. Và từ đó thì hễ đứng trên cái gì cao cao là ...sợ lắm [cái gì quên được chứ cú này quên không có nổi]
Thôi, kể nhiêu đây thôi. Kể nhiều mọi người lại bảo Meg xàm
À, cái pix không liên quan thì đến sẹo cả, thấy bên blog bé Giang dễ thương quá nên chôm về [Hành nghề chôm chĩa lâu nay mà]

No comments: