Monday, November 8, 2010

[...] - 31


Mình có gì trong tay?... chẳng có gì hết!

Mình đã từng tin rằng mình hiểu bản thân mình lắm, rằng mình thích gì, mình yêu gì, mình muốn làm gì và hơn hết là mình muốn trở thành ai. Nhưng giờ đây, mình không còn thế nữa. Mình chẳng biết bản thân mình muốn gì.
Nhớ ngày nhỏ, ước mơ đầu đời của mình là trở thành nhà khảo cổ học, chuyên nghiên cứu về Ai Cập và các nền văn minh Lưỡng Hà. Mê lắm, đọc nhiều về Ai Cập lắm. Với mình lúc ấy, nền văn minh Ai Cập thật to lớn, vĩ đại và hấp dẫn khôn cùng. Này nhé, Paraoh này tên gì, đã làm được gì, tại sao họ lại ướp xác, họ ướp xác như thế nào, tại sao lăng mô của các vị Pharaoh lại giàu có đến thế.... Ôi cha, mơ ước của trẻ con thì lúc nào cũng vĩ đại thế đấy!
Lớn chút nữa, khi bắt đầu nhận ra ước mơ thứ nhất "to lớn" quá, không rờ tới được, mình chuyển sang mơ về một nhà kinh doanh. Sẽ là hệ thống cafe thật đặc biệt, sẽ là hệ thống nhà hàng với những món ăn tuyệt ngon và sẽ là hệ thống cửa hàng chuyên cung cấp đồ lưu niệm... Đấy, mình đã từng mơ thế đấy. Mơ với chả mộng.
Giờ đây, khi tốt nghiệp đại học, mình chỉ muốn được làm công việc mà mình yêu thích, ổn định cuộc sống. Vậy thôi, mà sao khó quá. Cái chính là bản thân mình chẳng biết mình muốn làm gì. Marketing hay event? Tài chính hay đầu tư? Mình chẳng biết nữa. Mình bị ì rồi, suy nghĩ của mình nó "béo" quá rồi, chẳng lết đi đâu được. Mình giờ như một đứa mà não đã bắt đầu ruỗng mục rồi, và cái sự năng động cầu tiến của cô sinh viên năm đầu cũng đã bay mất rồi.
Mình chẳng có gì hết trơn, chẳng có gì hết!