Friday, November 21, 2008

Chia sẻ yêu thương


Chuyện kể " Vào một ngày nọ, người cha đi làm về trong mệt mỏi và bực tức.Cậu con trai đến gần và hỏi cha:
-Bố ơi, cho con hỏi một điều này nhé!
Dù bực tức nhưng ông bố vẫn nhẹ nhàng trả lời:
-uh, con hỏi đi.
-Một giờ , bố kiếm được bao nhiêu tiền?
-20$.
-Thế...!, bố cho con vay 10$ được không, con hứa sẽ trả lại mà!
Vừa mệt mỏi, vừa bực mình, lại thêm việc đứa con hỏi những cậu không đâu, thế là ông bố hét um lên, mắng mỏ cậu con trai.Thế là cậu bé lủi thủi đi về phòng rồi nằm khóc....Lát sau, ông bố bình tĩnh hơn và cảm thấy hình như mình hơi quá đáng với cậu con trai 5 tuổi.Thế là ông vào phòng, nhỏ nhẹ hỏi:
-Thôi, được rồi! đây là 10$, nhưng con có thể cho bố biết một cậu bé 5 tuổi sẽ làm gì với 10$ không?
Cậu bé bật dậy cầm 10$, rồi cậu loay hoay lấy dưới gồi một đống tiền xu rồi đưa cho bố với bộ mặt tràn đầy niềm vui:
-Đây là 20 $, con đã để dành đấy!
-Con để dành làm gì hả con trai?
-Bố à, con muốn mua một giờ làm việc của bố, một giờ thôi cũng được, một giờ để bố sẽ ở nhà và chơi cùng con, được không hả bố?
ông bố lặng người đi nhìn cậu con trai.Ông bỗng nhận ra rằng mình ta đánh mất nhiều thứ như thế nào.Nhưng bây giờ vẫn còn kịp, vẫn còn kịp để bù đắp cho đứa con trai bé bỏng của mình"
Còn bạn, bạn đã bao giờ dừng lại chỉ một giây thôi để nhận biết mình đã làm được những gì và mình đã đánh mất những gì.Bạn được sinh ra, nuôi nấng như những viên pha lê trong vòng tay yêu thương của gia đình.Bạn lớn lên, hoà mình vào cuộc đời.Ngày qua ngày, bạn sống với nhịp quay chóng mặt của cuộc đời.Liệu đã có lúc nào bạn thật sự muốn dừng lại ,dừng lại chỉ một giây thôi để suy ngẫm, để nghỉ ngơi....hay thậm chí chỉ để thở nhẹ nhàng một lần trong đời.Bạn và tôi đều là con người, chúng ta có thể làm việc không ngưng nghỉ suốt một thời gian dài, chúng ta có thể nỗ lực cho những gì chúng ta mong muốn hay thậm chí chúng ta có thể đấu tranh đến đỗ máu để bảo vệ những niềm tin không bao giờ sụp đổ trong ta.Nhưng chúng ta có phần người, phần người làm cho chúng ta khác loài vật.Chúng ta sống với gia đình, sống với bạn bè, sống với mọi người.Chúng ta nhận được vô vàng yêu thương nhưng đã bao giờ bạn tự hỏi " Mình đã mang lại yêu thương cho ai chưa nhỉ?".Bạn có quyền ích kỉ, có quyền bướng bỉnh , tham lam, tự phụ....Bạn có quyền chọn cho mình vai tốt hay vai xấu để diễn với cuộc đời này.Nhưng vai nào cũng vậy, vai diễn nào cũng cần yêu thương để có thể " sống " được....
Mỗi buổi sáng khi soi gương, bạn tự cười với mình là bạn cũng đã chia sẽ yêu thương với chính bạn rồi đấy.Một khi bạn biết cách chia sẽ yêu thương với chính mình thì không có gì là khó để có thể chia sẽ yêu thương với mọi người.Đến cơ quan, trường học,bạn vui vẻ mỉn cười chào mọi người, chỉ một nụ cười thôi cũng đủ để mọi người cảm thấy vui rồi.Có thể nói, nụ cười là thứ duy nhất bạn có thể chia sẽ cho bất cứ một ai, gia đình cũng được, bạn bè cũng được hay thậm chí là người xa lạ....Hãy học cách cười để chia sẽ yêu thương và khi bạn cho đi yêu thương , bạn sẽ nhận được thương yêu từ mọi người....
Hôm trước khi ngồi trên tàu về quê, có một cậu bé khoảng 3 tuổi đứng lên ghế quay xuống nhìn về phía tôi.Vô thức, tôi đưa tay lên vẫy vẫy cậu bé.Tôi không mong bất cứ một cử chỉ nào từ cậu bé cả, thực ra tôi cũng không hiểu tại sao mình làm vậy nữa.Nhưng nó khiến tôi cảm thấy vui, cảm thấy hình như mình vừa làm một việc gì đó thật hay.Thế rồi, cậu bé bắt đầu cưới với tôi.Tôi đưa 2 ngón tay lên đầu, vẫy vẫy như hai cái tai thỏ, cậu bé cười tít mắt.Tôi nheo một mắt, lè lưỡi, cậu bé cười to hơn, đến nỗi mẹ cậu cũng quay lại nhìn về phía tôi.Bà không nói gì, chỉ mỉn cười.Tự dưng tôi cảm thấy có một bàn tay êm ái đang xoa dịu đi trái tim mệt mỏi của mình.Tôi chợt nhận ra rằng tôi đã cho cậu bé một yêu thương, và tôi đã nhận được đến 2 yêu thương, một của cậu bé, một của mẹ cậu bé.Các bạn sẽ cười nắc nẻ khi thấy tôi đem chia yêu thương ra để đếm như thế nhỉ.Nhưng không sao, tôi thích thế, con người vốn tham lam mà, và cũng chẳng việc gì phải giấu đi cái sự tham lam ấy.Trong trường hợp này tôi có lời hẳn hoi đấy chứ, thấy không, tôi cho đi một và nhận về hai.Nếu bạn còn ngại ngùng khi chia sẽ yêu thương cho một người xa lạ thì hãy nghe thêm một câu chuyện của tôi nữa nhé.
Một hôm nọ, tôi đang đi ăn cơm với anh trai thì có một ông lão đến mời chúng tôi mua vé số.Nghe giọng, tôi đoán chắc ông lão phải là người Bình Định hay Phú Yên, nhưng không rõ chính xác ở đâu.Thế là trong lúc lão anh ngồi lựa số, tôi bắt chuyện với ông và biết được ông là người Phú Yên , cùng quê với tôi.Tôi hỏi ông ở xã nào, tại sao lại vào đây bán vé số khi tuổi đã cao thế này...Tôi hỏi ông nhiều lắm, rồi ông kể cho tôi cũng nhiều.Nhiều người xung quanh nhìn tôiôtf mò, có lẽ phần vì không biết quan hệ chúng tôi ra sao, phần vì hoàn cảnh hai bên ngựơc nhau quá.Nhưng tôi không hề có cảm giác xấu hổ gì cả , tôi không cảm thấy phẩm giá hay lòng tự trọng của mình giảm đi tí nào, ngược lại tôi càng thích thú trước những lời kể của ông cụ.Chúng tôi nói chuyện về Phú Yên, về cuộc sống của nông dân ở Phú Yên.Qua ông, tôi biết còn có rất nhiều người Phú Yên vào Sg để bán vé số hay làm những công việc lặt vặt.Tự nhiên tôi cảm thấy thương người miền trung vô cùng.Cái nghèo , cái khổ cứ đeo bám họ mãi, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Làm nông thì lũ lụt kéo về phá sạch, làm chài lưới thì bão về giành đi hết.Khổ quá, không bám đất bám ruộng được mới vào trong Sg mà kiếm sống.Ông lão kể mà hai hàng nước mắt rưng rưng.Nhà ông khổ quá, con cái cũng vào đây cả, nhà chỉ còn bà lão và vài đứa cháu nhỏ.Giá như ông trời thương người miền trung một chút, yêu người miền trung một chút, cho họ một cuộc sống bớt vất vả hơn thì sẽ không có chuyện già một nơi trẻ một nơi thế này.Đang kể, lão anh bảo " thôi để ông còn đi bán".Tôi mua thêm cho ông lão hai tờ vé số nữa trước khi ông lão quay đi.Nhìn cái dáng đi khập khiễng, mái đầu bạc tự nhiên tôi thấy xót quá.Ở tuổi này đáng lẽ ông lão phải được vui hưởng tuổi già chứ không phải một thân một mình đi bán từng tờ vé số thế này.Nhưng tôi lại có một cảm giác thật ấm áp.Không phải vì tôi vừa mua giúp cho ông lão hai tờ vé số mà vì tôi vừa gặp một người cùng quê, một người đồng hương.Có thể địa vị, cuộc sống của mỗi người khác nhau, nhưng chúng tôi vẫn cùng sinh ra và trưởng thành trên mảnh đất ấy.Chúng tôi vẫn là hai con người cùng sống trên lãnh thổ Việt Nam, vẫn là đồng bào , làm đồng hương của nhau.Tôi sẽ cất tiếng nguyền rủa những ai chê người này nghèo hèn, chê người kia thất học.Tôi cũng sẽ tát thẳng vào mặt của những kẻ cho người ăn xin như một công cuộc bố thí để giải thoát tâm hồn.Thực ra , tôi không thích dùng từ bố thí lắm, tôi thích từ giúp đỡ hơn.Giúp đỡ như tôi vừa giúp ồng lão ấy.Tôi giúp ông ấy có thêm chút ít thu nhập, tôi giúp ông ấy cảm thấy vui hơn đôi chút khi biết rằng ở cái đất Sg này vẫn còn rất nhiều người Phú Yên yêu quê cha đất tổ...Và tôi cũng nhận lại từ ông ấy rất nhiều.Ông ấy dạy tôi biết rằng, dù ta không phải ruột thịt nhưng một khi ta đã là người thì ta sẽ đồng cảm , sẽ yêu thương dù cho người ấy không phải là ruột thịt.Ông dạy cho tôi biết, cuộc sống không bao giờ là bằng phẳng, không bao giờ là một màu hồng tuyệt đối.Thế đấy bạn à, bạn cho đi yêu thương, bạn sẽ nhận về thương yêu.Chỉ vậy thôi, đơn giản thế đấy bạn à.Vậy tại sao bạn không thử bắt chuyện với những người xung quanh, hỏi thăm họ về một vài điều gì đấy.Biết đâu bạn sẽ bắt gặp những con người thật sự tuyệt vời trong cái vỏ bọc rách nát ấy," mỗi người là một bài học", câu này tôi đã được ku Long dạy cho, và tôi luôn luôn ghi nhớ câu nói này.Và tôi hi vọng bạn cũng vậy, đừng ngại ngùng sợ sệt, hãy mở lòng và học cách chia sẽ yêu thương với mọi người.Nếu bạn cho đi yêu thương nhưng nhận về niềm đau thì khoan vội đóng kín lòng mình nhé, cứ mở ra , biết đâu một ngày kia, sẽ có ai đó đem lại cho bạn một sự yêu thương tuyệt đối, đến nỗi cánh cửa của trái tim bạn bị bật tung cả bản lề ra thì sao! Hãy cứ yêu thương đi, hãy cứ mở lòng với mọi người.Rồi bạn sẽ sống trong yêu thương thôi mà.Hãy luôn nhớ : cho đi yêu thương thì ta sẽ nhận về thương yêu và không bao giờ là quá muộn để yêu thương cả!

No comments: