Saturday, December 19, 2009

[...] - 22


Con đường dài, có nhiều ngã rẽ.
Cuộc đời ngắn, và cũng có nhiều lựa chọn.
1. Có nhiều điều nuối tiếc cho hơn 2 tháng vừa qua. Nuối tiếc vì đã suy nghĩ như vậy, đã lựa chọn con đường như vậy, và hơn hết là nuối tiếc vì đã không làm những điều có thể sẽ thay đổi cuộc đời mình theo một hướng khác. Đêm sẽ dài, và mộng sẽ đến, chỉ có điều không biết là mộng lành hay dữ. Sẽ chờ.
2. Một, hai, ba... mình thiệt là có một núi nuối tiếc để mà nuối tiếc. Quá nhiều thứ, chồng chất cao ngất ngưởng như núi. Không thể đột ngột quăng đi tất cả để giữ lòng yên bình. Vì nếu quăng đi, lòng sẽ trống, sẽ lo sợ và rồi sẽ hoảng hốt. Như rừng vậy, có lá xanh ắt có lá vàng. Nhưng nếu rừng không lá, còn lại trơ trọi những là cây, thì rừng chết, rừng hết yên lành. Nuối tiếc và hi vọng cũng như lá xanh và lá vàng vậy. Phải có những nuối tiếc úa tàn của quá khứ ruỗng mục để nuôi dưỡng nên lá xanh hi vọng vào ngày mai. Chỉ có điều lá vàng sẽ mất bao lâu mới rữa tan trong đất, trong lòng.
3. Mọi người thường bảo sống làm sao để không phải nuối tiếc và hối hận. Vậy sống làm sao nhỉ? Làm sao không nuối tiếc cho được khi ta cứ phải lựa chọn giữa cái này với cái kia trong khi tham lam, ích kỷ cứ như bóng ma ám thị vào tâm hồn chúng ta? Và làm sao không để hối hận khi chúng ta là loài vật có cảm xúc mãnh liệt với một lý trí yếu đuối? Những sinh vậy yếu đuối mà tham lam, thương lắm thay.
...........Đêm dài, đêm sẽ có mộng.

Thursday, December 10, 2009

[...] - 21


Những đêm mất ngủ cho ta những ngày dài mệt mỏi.
Khi ta mệt mỏi, ta...
Khó chịu vì lời nói của ai đó.
Bực dọc vì hành động của ai đó.
Và ta sẵn sàng nổi điên với mọi người, mọi vật, mọi thứ.
Ta nói: " Để tôi được yên".
Và ta mất tất cả.

Thursday, December 3, 2009

Bay


Tôi có một thói quen bất di bất dịch, được giữ từ thời còn ở 360, tôi luôn chọn hình trước khi viết. Nghĩa là tùy vào tâm trạng mà tôi chọn hình, và tùy vào cái hình tôi chọn tôi sẽ viết. Vậy nên đôi khi chọn hình xong tôi chẳng biết viết gì, vì những gì tôi nghĩ đã được hình ảnh bộc lộ, đôi khi cũng trần trụi lắm. Nhưnd được cái không phải ai cũng hiểu, và vì không phải ai cũng hiểu nên cũng không phải ai cũng hỏi. Và vì không ai cũng hỏi nên tôi...yên thêm chút nữa. Ra là có lợi!.
=================================
Ngày trước, tôi luôn nghĩ rằng những mối quan hệ cần được thời gian dán nhãn. Nghĩa là quan hệ nào có thời gian càng lâu thì càng tốt, càng ngon, càng phải giữ gìn. Nhưng giờ đây, sau những gì đã trải qua, tôi phát hiện điều này không được đúng cho lắm. Có những người quen tôi lâu rồi, và tôi luôn nghĩ họ hiểu mình không ít. Nhưng sự thật không như tôi nghĩ, họ chỉ hiểu tôi theo hướng họ muốn, theo những gì họ thích mà không cần đếm xỉa tới những gì tôi bày ra trước mắt họ. Những thứ mà chỉ với họ tôi mới dám bộc lộ. Họ bỏ qua. Và tôi cũng bỏ qua. Vậy nên xong chuyện. Ngược lại, có những người chỉ gặp tôi đôi ba lần đã lột trần tôi như đứa trẻ còn ẵm ngửa. Không cần phải dò đoán, họ nhìn tôi, xoáy sâu vào tôi. Không cần hỏi han, họ viết nên những câu trả lời trong đầu tôi trước cả tôi. Họ có tôi theo cách đơn giản nhất, và họ thì không bao giờ nói rằng họ hiểu tôi. Vì họ biết rằng nếu họ nói như thếi, tôi sẽ cười như dại đến nơi. Họ chỉ cần làm, mà không cần nói cũng đủ để tôi hiểu rằng họ hiểu tôi. Vậy thôi, xong chuyện.
=================================
BAY.
( Tôi viết BAY. khi đang nghe Abrazame của Laura Fygi và pix dành cho BAY.)
Đêm sẽ dài,
Khi những đôi tình nhân dứt lìa nhịp đập
Khi dối lừa len lõi giữa yêu thương
Khi giận hờn hỉ hả trên xác rữa đam mê
Khi anh nói: " Cho đi mà không mong chờ đáp trả"
Đêm sẽ dài,
Khi nước mắt nhảy múa trên nụ cười
Khi tiếng nấc nảy bật nơi cuống họng đã rát khô
Khi đau thương ăn mòn, nuốt chửng hạnh phúc
Khi anh nói: "Anh làm thế là vì em"
Như biển lớn chưa một lần ôm ấp buồm đỏ
Như sa mạc chưa một lần trầm mình trong nước mát
Như tử tù nơi ngục sâu tăm tối
Khao khát được yêu, khao khát được thương
Anh đã nói,
và em đã tin,
như tin tử tù chết khát giữa lòng sa mạc - biển
Giờ đây khi đêm dài đổ ập
Em muốn bay đến những trái tim đã dứt lìa nhịp đập
để nghe lời yêu thương từ trái tim trống rỗng
để hiếu kì dò xét cuộc ẩu đả của dối lừa và yêu thương
để biết được bao nhiêu giận hờn là đủ để lấp kín đam mê
Em muốn bay đến bên anh,
nghe anh nói " yêu là trò chơi tàn nhẫn"
Giờ đây khi đêm dài giẫy mình chờ chết
Em muốn bay đến bên xác thối của tình yêu
để nếm vị chua chát mặn nồng của nước mắt
để ngửi mùi máu tanh rỉ rả từ cuống họng khô kiệt
để bật cười khi hạnh phúc giãy giụa trong tay đau thương
Em muốn bay đến bên anh,
nghe anh nói: " Yêu là sự vị kỉ khôn cùng"
Em muốn bay đến sa mạc-biển
để cứu giúp người tử tù ngu muội
Nhưng làm sao bay được khi lòng tin đã mất
khi đôi cánh nặng trĩu những ngờ vực
khi đôi mắt mù lòa vì nước mắt uất hận
khi núi đá tổn thương cột giữ đôi chân yếu mềm
khi anh nói: "anh yêu em rất nhiều"
Em muốn bay
Em không muốn bay.
Em muốn bay
Em không muốn bay.
Hãy lấy dấu chấm ra khỏi cuộc đời em
Hãy thả tự do cho đôi chân
Hãy trả lại đôi mắt rạng rỡ yêu thương
Hãy trả lại lòng tin ngày cũ
Hãy để em được bay
Em muốn bay
không phải bay.
Em muốn bay
không phải bay.
Em muốn được bay bay bay bay
P/s: Viết thì viết thế thôi, nổi hứng thì hư cấu nên niềm đau để tự thưởng thức thế thôi, không phải viết về bản thân :P

1/2 Thực tế - 1/2 thực dụng


Hôm nay bị mắng hai chữ "thực dụng", không tức mà lại thấy có gì đó vui vui trong lòng, vì biết rằng người chửi không hiểu được thực dụng là như thế nào và hơn nữa là đang hết sức ghen tị với cái "thực dụng" của mình. Nhưng thật ra, giữa thực dụng và thực tế đôi khi hay bị nhầm lẫn.1. Thực tế: Biết nhìn vào thực tại, không mơ mộng viễn vông. ( Xuân Huy, Đồng Công Hữu, Từ điển Tiếng Việt, NXB Trẻ, 2007).2. Thực dụng: Chỉ nhắm vào lợi ích vật chất trước mắt mà xem nhẹ các mặt khác. (Xuân Huy, Đồng Công Hữu, Từ điển Tiếng Việt, NXB Trẻ, 2007).Tôi tự nhận mình là kẻ sống thực tế nửa vời, và từ chối hai chữ thực dụng, dù rằng bản thân tôi vẫn luôn ao ước mình trở thành một kẻ thực dụng để có thể "sống tốt" hơn theo một nghĩa nào đó. Còn tại sao lại là thực tế nửa vời thì thưa rằng tôi không đảm bảo được cái vế sau theo định nghĩa trên, không mơ mộng viễn vông. Tôi mơ nhiều lắm, mơ khủng khiếp, mơ ban đêm lẫn mơ ban ngày, cứ có dịp là tôi mơ. Tôi mơ mình có một căn biệt thự to đùng ở trung tâm thành phố, rồi tôi mơ mình trở thành một kẻ vừa có quyền vừa có tiền, lại mơ thêm một người chồng thật giàu, mơ luôn khoản đẹp trai và hết sức yêu mình, rồi tham thêm chút nữa tôi mơ có ba đứa con thật xinh xắn và thông minh. Đó, tôi mơ ghê lắm, mơ đến nỗi tự cảm thấy hổ thẹn trước giấc mơ "nhỏ nhoi" của mình. Nhưng tôi được ở chỗ tôi không để những mơ mộng của mình trở thành ám ảnh, và đẩy bản thân làm tôi mọi cho những ám ảnh đó. Tôi ham muốn và tham lam nhiều thứ, nhưng sự giáo dục của gia đình dạy tôi phải tham vọng trên sức của bản thân chứ không phải của người khác. Điều đó giúp tôi giữ một chân bên này của thực tế, mà đặt cả hai chân sang nửa bên kia của thực dụng.Nhiều lúc tôi khâm phục những người sống thực dụng lắm, họ thật là tài giỏi. Nếu bạn hỏi tôi họ tài giỏi chỗ nào thì tôi sẽ nói ý kiến mình ngay lập tức, không phải suy nghĩ vòng vo làm gì. Nếu xét về vế trước, chỉ nhắm vào lợi ích vật chất trước mắt, thì cũng đã thấy được cái tài của họ rồi. Mấy ai biết rằng điều gì trước mắt mình đang có lợi, rồi làm sao có chiếm hữu được cái lợi ấy. Đấy, cả một nghệ thuật chứ không vừa. Rồi thêm vế sau, mà xem nhẹ các mặt khác, lại thêm một cái hay nữa của những người thực dụng. Có lần một người nói vui với tôi thế này, cái lợi của bản thân còn giữ không nổi thì làm sao giúp người khác. Đúng vậy, bản thân mình làm cho mình vui và hạnh phúc không nổi thì lấy gì mà làm người khác vui. Con người ta nếu lúc nào cũng phải quan tâm đến nhiều thứ thì kham sao nổi. Bạn bè có chung một cơ hội, không giành giật thì không có phần, vậy nên phải giành phải giật. Mà nếu lúc ấy, ai còn phân vân, còn cảm thấy sẽ phải có lỗi với bạn bè thì chắc chắn sẽ chẳng có phần nào. Rồi sẽ chui vào một góc mà khóc, mà tức tối vì mất phần. Vui là ở chỗ ấy. Vậy nên mới nói những người thực dụng ở giỏi ở điểm này lắm, giữ cho bản thân mình lạnh lùng và vô cảm, để bảo vệ chính mình xa những thứ sẽ làm mình tổn thương và đau khổ. Hay là ở chỗ ấy.Nhưng nghiệt nỗi là tôi không sống thế được, đặc biệt là cái vế sau, tôi đầu hàng. Vậy nên tôi cũng chẳng thể nào trở thành đứa thực dụng được, buồn lắm đấy. Tôi cạnh tranh với bạn bè thì được, chứ chơi xấu đam sau lưng thì tôi thua. Nhưng nếu cơ hội là công bằng thì tôi tranh dữ lắm, nỗ lực hết sức để có được. Còn bạn bè ư? Họ nỗi lực, cố gắng hết sức mà không được thì đó là chuyện của họ. Nếu họ không muốn làm bạn nữa thì tôi buông tay để họ đi, tình bạn chấm dứt, vô duyên nhưng có lí. Tôi không phủ nhận mình thích những cái lợi nho nhỏ trước mắt, ai mà không thế. Nhưng nếu đổi cho cái lợi ấy là một mất mát nho nhỏ về tình cảm cũng như danh dự thì tôi thôi, tôi không cần. Đấy, lại thêm một lí do nữa cho việc tôi thực dụng không nổi. Nếu ai đó khoái nói tôi là " Oh, mày thực tế ghê", tôi sẽ thích lắm, cười tươi lắm. Nhưng ai đó điên lên chửi " Mày thực dụng quá", ok, tôi còn cười tươi hơn nữa ấy chứ. Đời mà, phải cười mới sống nổi ( dù răng chẳng trắng gì cho cam :P). Tôn chỉ sống của tôi giờ đây là " à, sao cũng được".