Sunday, April 14, 2013

Đi



Ký ức là đồ vật
Là đồ vật mà mỗi người có đặc quyền lựa chọn mang theo hoặc bỏ lại sau lưng
để đi về phía trước
Tương lai bước tới, nói với quá khứ: "Bạn à, lòng tôi nặng quá, tôi không mang theo bạn được nữa rồi. Tôi biết không có bạn, thì tôi chẳng thể là tôi. Nhưng nếu phải bước về phía trước, tôi không thể mang bạn theo.". Và tương lai quay đi.

Ngày xưa...
Hạnh phúc ập đến bất ngờ, cứ như lốc xoáy, dữ dội và điên cuồng. Thiêu thân cuồng vọng lao mình vào thứ ánh sáng ảo ảnh để rồi sau phút chốc huy hoàng lại tàn lụi vào đêm tối. 
Quá khứ không ngừng nhắc tương lai về sự ngắn ngủi, cái gì chóng đến thì lại chóng đi, mau nở lại sớm tàn. Tương lai lặng thinh không nói gì. 
Vết thương rồi cũng sẽ lành, nhưng sẹo thì còn mãi ở lại. Quá khứ tưởng chừng không muốn tương lai lưu lại vết dấu sẹo mờ, nên cứ mãi làm vết thương tứa máu. Trong đêm tối, quá khứ lại dẫm đạp, kêu gào không dứt. Vết thương cứ thế không thể khép miệng, da non vẫn mãi không thể kéo. Sự răng đe của quá khứ vẫn âm ỉ không ngừng. Tương lai sợ hãi, cuộn mình vào góc tối.
Tương lai như đứa trẻ thơ, gây dại nhìn vào sự cùng quẫn của quá khứ mà câm nín khóc thầm. 

"Tôi giữ nụ cười này nhé, cả ánh mắt vui mừng kia nữa. Chút hạnh phúc này tôi mang theo được không? Không, nước mắt này tôi không muốn giữ nữa. Nhiều quá, tràn ngập hết rồi. Uh, bạn giữ đi, nhưng đừng mãi ngâm thân vào nước mắt như vậy. Thôi, chỗ đau thương này để tôi mang theo, như giữ chút gì của bạn bên mình. Sẽ không thể biết hạnh phúc nếu không từng tổn thương, nên tôi sẽ giữ chút ít nỗi đau này nhé. Và cũng để bạn vơi đi nỗi buồn. Đừng! đừng buộc chân tôi vào chân bạn như thế, rồi chúng ta sẽ chết cùng nhau mất. Hãy để tôi đi, trống rỗng vì không có bạn cũng không sao. Tôi muốn đi về phía trước, biết đâu tôi sẽ vui, sẽ hạnh phúc, hoặc cũng có thể là đau thương. Nhưng hãy để tôi đi, hãy cho tôi có cơ hội được yêu thương. Quá khứ, đừng mãi giữ tôi bên bạn như thế. Làm ơn đi!"