Sunday, November 2, 2008

Without Blood - Alessandro Baricco


Đây là quyển tiểu thuyết thứ 2, sau "Lụa", của Alessandro Baricco mà Meg được đọc. Vẫn với giọng văn hấp dẫn, lối dẫn chuyện duyên dáng và khả năng sáng tạo tuyệt vời, ông luôn mang đến cho người đọc một sự thỏa mãn cao nhất trong niềm yêu thích văn chương.
"Alessandro Baricco đã dệt nên một tấn thảm kịch pha trộn bạo lực và máu lửa, khiến người đọc thoạt tiên có thể nhầm lẫn nó với loại truyện báo thù theo kiểu gangster. Nhưng những trang viết nối tiếp nhau đã hé lộ dần một câu chuyện nhân sinh. Đó là bi kịch của những con người, vì lỗi lầm của chính mình hay của người thân của mình, đã vĩnh viễn bị giam cầm trong mê cung không lối ra của những xung đột không hề liên quan đến mình. Đó là ám ảnh về chiến tranh cũng như tội ác và hệ quả của nó. Đó là sự giằng xé nội tâm giữa nỗi khao khát phục thù và lòng khoang dung tha thứ...."
-------------------------------------
Mở đầu cuốn tiểu thuyết....
- Nina, nghe ba này. Chút nữa có người đến, và ba không muốn bọn họ trông thấy con. Con phải chui vào đây mà trốn, tốt nhất cho con là trốn vào đây và chờ cho tới khi bọn họ đi khỏi. Hiểu không?
-Dạ
....
- Nghe ba này. Có thể ba phải đi theo bọn người đó. Con, con không được ra cho tới khi anh con xuống tìm, hiểu không? Hay cho tới khi con nghe không còn ai nữa và mọi chuyện đã xong xuôi rồi.
-Dạ.
......
- Nào, Roca. Tụi tao phải vào lôi mày ra à?...Roca, tao đang nói với mày nè. Tao phải lôi mày ra hả?
...Một loạt đạn quét ngang căn nhà, từ phía này sang phía kia rồi ngược lại như quả lắc đồng hồ, như thể không bao giờ dứt cả, theo chiều này rồi theo chiều kia như ánh sáng hải đăng quét trên mặt biển đen như dầu hắc, kiên nhẫn làm sao.
....Manuel Roca thấy thằng con biến đi sau cảnh cửa.
...
- Roca, buông súng xuống.
...
El Gurre vụt chạy, đến trước cửa ngôi trại thì đạp tung nó ra.
Ba năm trước, hắn đạp tung cửa chuồng ngựa của mình, rồi tiến vào và thấy người vợ bị treo cổ nơi sườn nhà, và hai đứa con gái bị cạo trọc đầu, cặp đùi vấy máu.
.....
- Salinas, mày muốn gì?
- Tao muốn chính mày đấy, bác sĩ.
- Mày điên thật. Chiến tranh đã chấm dứt rồi.
....
- Roca, nhìn tao này. Tao nói nhìn tao này. Trong suốt cuộc chiến tao bắn hai lần, lần đầu vào ban đêm chẳng nhắm ai, lần hai tao kê sát súng mà bắn, em tao. Tao muốn nói với mày một chuyện. Tao sẽ bắn một lần khác nữa, lần cuối cùng.
...
-Các người đi khỏi đây đi.
-Các người đi khỏi đây đi.
- Đéo mẹ, thằng nào đây...
- Thằng con đó, Salinas à.
- Đéo mẹ mày nói cái gì?
- Thằng con của Roca đó, - El Gurre nói.
....
Ông nói với thằng bé...cha nó có biệt danh là Linh Cẩu....Ông đưa tay chỉ Roca. Ông muốn biết thằng bé có hiểu ai đó không.
Nó trả lời:
- Ông ấy là cha tôi.
Rồi nó bắn. Chỉ một phát. Vào khoảng không.
El Gurre bắn theo bản năng. Tràng đạn hất tung thằng bé khỏi sản nhà, văng vào tường, bầy nhầy một đống những đạn, những máu, những xương. Như con chim bị bắn hạ trên đường bay, Tito nghĩ.
... Roca rú lên một tiếng hãi hùng, tiếng rú chết chóc.
- Bắt nó im đi.
- Bắt nó im đi.
El Gurre thọc nòng súng trung liên vào họng ông...El Gurre bóp cò.
...
- Đứa con gái - el Gurre thốt lên.
- Đứa con gái của Rocca. Thằng bé có đây thì con bé cũng phải có ở đây chứ.
...
Rồi nó quỳ xuống đất, và kéo cảnh của sập lên. Một cô gái nhỏ, dưới đáy hầm, cuộn người nằm nghiêng, hai bàn tay giấu kín giữa hai đùi, đầu hơi cúi về phía trước, về phía đầu gối. Mắt mở....Trời ơi, đẹp làm sao, nó nghĩ. Da cô trắng, vành mỗi đẹp tuyệt. Đôi chân cô thò ra chiếc váy ngắn màu đỏ như thể trong một bức vẽ. Tất cả đều gọn gàng biết mấy. Tất cả đều hoàn hảo biết bao.....Tito nhận ra không ai trả lời nó, từ bên kia tấm màn...Nó hạ cánh cửa sập xuống. Từ từ...Nó đứng dậy....Cảm thấy quả tim đập tận thái dương.
Năm mươi năm sau, có một cuộc gặp gỡ giữa hai người luống tuổi trong một nhà hàng ở thủ đô: người phụ nữ chính là cô bé năm xưa sống sót sau thảm họa, và người đàn ông - Pedro Cantos, tên trẻ tuổi nhất trong đám sát thủ, người vào phút cuối đã quyết định cứu đứa bé bằng cách không tiết lộ với đồng bọn về chỗ ẩn nấp của nó.....Và cùng với việc làm sống lại quá khứ, là sự phơi bày những số phận bị vùi dập, bị hủy diệt trong cơn lốc của tội ác và hận thù, mặc dầu chiến tranh đã thực sự lùi xa.
" Đất nước đang tiến về phía trước, bỏ xa chiến tranh đằng sau, với một vận tốc đáng kinh ngạc, quên đi tất cả. Nhưng có một đám người không bao giờ ra khỏi chiến tranh, và họ không sao làm lại cuộc đời trong cái đất nước hạnh phúc này..."
...
-Ông có muốn làm tình với tôi không?
Người đàn bà mỉm cười.
...Đừng lố bịch. Người đàn ông ngừng ngay, và đứng như thế, người hơi nghiêng về phía trước...Nhưng người đàn bà chầm chậm đưa hai cánh tay lên và tiến tới một bước ôm lấy ông, lúc đầu còn dịu dàng rồi thì với một sức mạnh mãnh liệt, đầu ngã lên vai ông, toàn thân rướn lên dán chặt vào mình ông.....
-Ông đừng mong nhìn thấy kì quan nhé.
-Bà đẹp vô cùng.
.......
Rồi nàng trở người, nằm sát Pedro Cantos hơn, và lặp lại động tác đã khiến nằng còn sống.
....
Rồi nàng nghĩ rằng, dù cuộc đời là không thể hiểu được, rất có thể là ta trải qua nó với một ham muốn vô song là trở lại cái địa ngục đã tác tạo ra ta, và an trú bên người, một ngày nọ, đã cứu vớt ta khỏi địa ngục đó. Nàng cố tư hỏi sư trung thành phi lý ấy với sư khủng khiếp do đâu mà có, nhưng nàng nhận ra là nàng không có câu trả lời. Nàng chỉ hiểu được là không có gì mạnh hơn cái bản năng tìm về nơi chốn mà người ta đã vùi dập ta, và lặp lại cái khoảnh khắc đó năm ngày qua năm khác. Bằng cách chỉ nghĩ rằng cái gì đã cứu vớt ta một lần thì có thể cứu vớt ta mãi mãi. Trong cái đại ngục lê thê y hệt như cái địa ngục từ đó ta đến. Nhưng bao dung một cách bất ngờ. Và không lấm máu....
-----------------------------------------------------
Dường như ở Alessandro, tình dục không phải là để thỏa mãn như cầu sinh lí, mà là để thỏa mãn nhu cầu tâm lí. Cũng như " Lụa", ông miêu tả cảnh tình ái của nhân vật không hề mang chút bóng dáng dung tục, mà ngược lại, ở đó, ta thấy được sự mê hoặc của tâm lí thuần khiết, khao khát yêu thương trong sáng đến không ngờ. Những hình ảnh đó vừa thật vừa ảo, mơ hồ đến nỗi khi đọc xong cuốn tiểu thuyết, ta cũng không dám chắc là nhân vật có thật sự "yêu" nhau hay không. Đó là cái hay của Alessandro, và Meg thì luôn yêu cái hay đó ở ông.
Dù không chủ tâm viết về chiến tranh, và với ý niệm chỉ dùng chiến tranh như một bức phong nền tối để làm nổi bậc nhân vật, nhưng không thể phủ nhận chiến tranh của Alessandro thật đặc biệt, thật hấp dẫn và lôi cuốn. Nhưng nhân vật mà cuộc sống của mình đã gắn chặt vào hai chữ chiến tranh lần lượt hiện ra, từ quá khứ đến tương lại, đan xen lẫn nhau trong một bố cục hoàn hảo. Không ai có lỗi, không ai đáng trách, ai cũng có số phận của riêng mình, và ai cũng có thể chọn cho mình con đường đi tốt nhất, dù tốt hay xấu.
Có một vài hình ảnh rất hấp dẫn Meg trong cuốn tiểu thuyết này :
- Khi el Banco đặt cái gối lên mặt một đứa trẻ trong bệnh viện trong thời chiến, nhằm làm ngạt hay nói cách khác là giúp đứa trẻ được giải thoát khỏi đau đớn, ông đã khóc, khóc nức nở như một đứa trẻ.
- Phát súng thứ hai của Salinas. " ...và hắn đưa tao khẩu súng ngắn, tao cầm lấy, tao vừa hét vừa ấn nòng súng lên đầu thằng em tao, và còn đang hét, tao bắn". Cũng giống như el Banco, Salinas bắn để giải thoát cho em trai mình.
- Cái vuốt mắt đứa con trai Roca của el Gurre : " Khi đi ngang thằng bé hắn cuối xuống một khoảng khắc, và vuốt mắt nó. Không như một người cha. Như ai đó tắt đèn khi ra khỏi phòng".
- Tư thế nằm của Nina, cái tư thế đã giúp cô thật đẹp trong mắt của Tito - Pedro Cantos, và nó đã giúp cô sống sót.
--------------------
Nếu trót lỡ yêu "Lụa" rồi thì bạn không nên bỏ qua " Không lấm máu". Rất đặc sắc, rất nhân đạo, "Không lấm máu" là một bức tranh hoành chỉnh về cái gọi là hận thù không lối thoát, và lòng vị tha giữa người với người. Không cầu kì hoa mĩ, không khoa trương trong khả năng lập ngôn, Alessandro viết " Không lầm máu" với những gì thật nhất, trần trụi nhất trong trí tưởng tượng của mình. Và nó sẽ là một cái ghim nho nhỏ trong trí nhớ của bạn, Meg chắc vậy

1 comment:

Xí Muội said...

ui,hay hay.mua ngay mua ngay.bạn Xí đã "theo dõi" bạn Meggie rồi i hihi