Friday, November 21, 2008

Đêm của đỗ vỡ


Người đàn ông bước về phía cửa,đặt tay lên nắm đấm,xoay xoay xoay.Người đàn ông xoay cuộc đời mình ra khỏi cuộc đời của người đàn bà phía bên kia góc phòng.Không nói,không cười,người đàn bà với khuông mặt vô cảm nhìn người đàn ông dần lách ra khỏi cuộc đời mình không hề nuối tiếc....

...............................
Ngày nắng.....
Người đàn ông chở người đàn bà trên chiếc xe đạp rạo rạo rên siết của tiếng sên lâu ngày chưa bảo dưỡng.Người đàn bà ôm chặt lưng người đàn ông,một chỗ dựa vững chắc cho cuộc đời.Người đàn ông đạp xe,từng vòng xe lăn bánh trên con đường ngợp vàng lá đổ của một chiều thu mềm mại khoác áo lụa vàng óng ánh.Gió nhẹ nhàng nhảy múa trên hai mái đầu xanh.Nắng mơn trớn ngọt ngào trên khóe mắt ánh ngời hạnh phúc,trên đôi môi rạng rỡ nụ cười,trên vòng tay rạo rực hơi ấm tình yêu của người đàn bà.
hạnh phúc đôi khi lại giản dị đến không ngờ
.....ngày hạnh phúc
..........................................
Ngày mưa.....
Người đàn ông đứng chờ trước cổng nhà .Không áo mưa,không áo ấm,người đàn ông đứng trong mưa.Người đàn bà đang giận,đang hờn.Và người đàn ông cứ đứng bên trong cơn mưa.
mưa nhỏ....tí tách thả mình chìm dần vào mái tóc của người đàn ông.
mưa vừa...bịch bịch ngấm sâu vào áo.
mưa to...bộp bộp....tát thẳng vào mặt người đàn ông.
Người đàn ông vẫn đứng đó,bên trong cơn mưa.Không mong chờ người đàn bà mở cửa,không hi vọng người đàn bà mở cửa trái tim.Ông phản bội!
Chỉ khi đánh mất một thứ gì đó ,ta mới thấy nó quan trọng đến chừng nào
....ngày của rạng nứt.
.................................................
Đêm không nắng....
Người đàn bà tha thứ cho người đàn ông.Cánh cửa dẫn vào lối trái tim vẫn còn,nhưng đã hẹp đi rất nhiều.
Người đàn ông ôm người đàn bà bằng vòng tay thưở nào,vẫn âu yếm thân thể người đàn bà bằng đôi mắt xa xăm của quá khứ.Duy chỉ có một điều không còn giống quá khứ : người đàn bà nhắm mắt và cười....nụ cười nửa miệng!
Tha thứ - một thứ xa xỉ với người đóng vai trò của kẻ - bị - phản - bội
Ôm vào lòng khối lòng băng giá ,người đàn ông buông lơi đôi vòng tay.Không nói,không cười,người đàn ông quay mình vào tường nhìn bóng đèn đổ lên tường,ngẫm nghĩ và chợt thở dài "bóng dáng quá khứ cứ mãi đổ dài trên chính cuộc đời mình " - người đàn ông bật lên tiếng nấc trong tâm hồn.
Quá khứ không bao giờ chỉ là quá khứ,quá khứ tạo dựng hiện tại và dắt lối vào tương lai.
...đêm của tuổi hờn.
.....................................................
Đêm đẫm mùi mưa......
Người đàn bà hét lên trong câm lặng về quá khứ của người đàn ông.Nó giằng xé,xỉ vả,phỉ nhổ lên lòng tự trọng của người đàn bà.
Đau đớn không phải là một món khoái khẩu của con người.
Đêm mưa, người đàn bà yếu đuối đến khốn cùng.Người đàn ông hiểu.Người đàn ông muốn nói chuyện với người đàn bà.Và nút thắt đã mở,thùng thuốc nổ đã được kích hoạt.Cái gì đã chìm xuống nay lại trồi lên.Cái gì đã bỏ qua nay lại phút chốc hiện về chân thật đến không ngờ.Và cái gì tưởng chừng như đã chết nay lại đội mồ sống dậy mãnh liệt đến đáng sợ.
Không nên khơi mở những gì mà người khác muốn quên lãng.
Người đàn ông im lặng,gánh chịu những lưỡi dao của người đàn bà phóng ào ạt trong không gian tĩnh lặng của đêm - mưa.Lưỡi dao có âm điệu thật nhẹ nhàng nhưng đáng sợ.Lưỡi dao như phi tiêu có gắng thiết bị định vị,biết tìm đến mục tiêu và phá hủy.Đích đến là tâm hồn và trái tim của người đàn ông...thành công trên cả mong đợi.
Phá thì dễ,xây mới khó.
Người đàn ông và người đàn bà xây dựng một tổ ấm đẹp.
Người đàn ông dùng sự phản bội đập vỡ một bức tường trong cái tổ ấm đẹp .
Người đàn bà chắp vá bức tường bằng đau đớn và tuyệt vọng.
Người đàn bà phá sụp hoàn toàn tổ ấm đẹp vì không đủ một thứ : lòng - vị - tha.
Người đàn ông không xây lại tổ ấm vì người đàn ông có một thứ : lòng - tự -trọng.
Và người đàn ông ra đi,không hi vọng tìm một bến đỗ yên bình mới,chỉ hi vọng tìm lấy chút thanh thản trong cuộc đời.
Thanh thản là hai từ rất dễ đánh vần nhưng rất khó định nghĩa
Và người đàn bà ngồi đó, phía bên kia căn phòng,gom góp mảnh vỡ của tổ ấm cho vào hộp cất vào trái tim.
Không níu kéo, không khóc lóc van xin,không giận dữ,không xỉ vả chì chiết,không oán hờn trách giận....bước qua đời nhau là cách tốt nhất để sống tiếp.Và họ bước qua đời nhau!
Bước qua không phải là trốn chạy,đơn giản chỉ là cố - quên - đi - những - gì - cần - phải - lãng - quên
.....đêm của đỗ vỡ!

******************************
Viết chỉ để thõa mãn cảm xúc và suy nghĩ.Không nhằm vào ai.

No comments: