Monday, September 29, 2008

[...] - 6


Những lời nói, ôi những lời nói. Đôi khi ta chưa kịp suy nghĩ thì nó đã vụt ra khỏi miệng và nhảy múa trong đầu, trong tim của người khác. Nó có thể làm ai đó hạnh phúc, lâng lâng suốt cả ngày. Nhưng nó cũng có thể làm đau người khác cả một đời.
Người ta luôn khuyến khích mọi người nên sống thật với nhau, nên nói lên những suy nghĩ của mình. Nhưng tôi không thích như thế, cái gì cũng nên có giới hạn. Và tận cùng của sự thật thì thường rất đắng. Vậy cớ sao bạn cứ bắt người khác ngậm đắng thay cho mình.
Vô tình bạn nói, vô tình người khác bị thương.
Uh, cái gì vô tình nhớ thì rất khó có thể vô tình quên. Đau lòng lắm, bạn ạ.
"Vô tình thôi, từ lâu người vẫn vô tình với nhau"
Bạn hãy cho tôi một chút ít tôn trọng, hãy cho tôi thấy bạn quý mếm tôi như thế nào.Được không ? Hay điều đó quá khó đối với bạn?
Tôi đã quá quen với những đỗ vỡ có căn cớ từ những lời nói bông đùa. Nhưng không vì thế mà tôi cho phép người khác coi thường mình. Tôi ghét cảm giác những người bạn thân thiết của mình, nay quay sang xem trọng ai đó hơn tôi. Tôi buồn vì điều đó. Tôi nghĩ, một là bạn không muốn làm bạn với tôi nữa, hai là bạn nghĩ tôi quá cần bạn nên đâm ra xem thường tôi. Tôi ghét những tình bạn như thế, và thường thì tôi cho nó "out". Nhẹ cho tôi, nhẹ cho bạn, nhẹ cho cả hai. Bạn có muốn thế không?

No comments: