Thursday, September 18, 2008

[...] - 2


Đôi khi bạn nghĩ như thế là đủ, nhưng biết đâu với ai đó lại không bao giờ là đủ.
Bạn luôn cần người khác ôm ấp, an ủi. Vậy có khi nào bạn nghĩ người khác cũng thèm muốn cảm giác đó lắm không?
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, đi bên nhau không có nghĩa là hiểu nhau. Đơn giản, tôi và bạn chung đường.
Tôi mệt mỏi lắm, mệt mỏi thật sự. Mọi chuyện ào ạt đổ lên vai tôi mà không thèm hỏi tôi có đủ sức để mang vác hay không?. Tôi sợ lắm. Bây giờ bất cứ ai, bất cứ chuyện gì, chỉ cần mon men đến gần là tôi đẩy ra xa ngay. Tôi mệt và sợ lắm rồi.
Blog bên Y!, tôi hay để theme màu tối. Thế là mọi người bảo tôi thích bóng tối. Uh, tôi thích màu đen và đỏ huyết dụ. Sao bạn không hỏi tại sao tôi không thích màu trắng, màu hồng, màu xanh? Sao bạn không hỏi tại sao lại đen và đỏ huyết dụ?. Bởi vì, chỉ có trong bóng đêm đen kịt, người ta mới không thấy được máu đang chảy. Màu đen át chế hết!
Tôi ghét những người suốt ngày chê bai, dè biểu những ai đang chơi trò self-cut. Họ hiểu cái gì, họ đã biết được điều gì mà nói người khác như thế. Họ nghĩ họ mạnh mẽ, nên những kẻ chơi trò này là yếu đuối, là nhu nhược. Họ coi họ là thượng đẳng, nên mạc nhiên những kẻ như thế thật ngu ngốc. Tôi luôn mang trong mình một suy nghĩ " Thấy người khác té, ta chỉ rút ra được kinh nghiệm là chỗ ấy trơn, không nên đi. Và ta chỉ cho những người khác thấy chỗ ấy trơn. Nhưng ta không thể hiểu được trượt té đau đến mức nào. Vì ta đâu có té." Đấy, tôi nghĩ thế đấy. Và tôi cho mình được quyền viết những dòng như thế này, bởi vì tôi đã té. Tôi biết chỗ ấy trơn, và tôi cũng biết té đau như thế nào.
Tôi không giỏi về ngôn ngữ, lại càng mù mờ về ngữ nghĩa của Tiếng Việt. Tôi viết nôm na, theo ý nghĩ và khả năng diễn đạt của mình.
Tôi cực kì thích câu nói " Bạn không đặc biệt, nhưng bạn là duy nhất.". Có người mạnh mẽ, có người yếu đuối. Có người lạc quan, có người bi quan. Có người hạnh phúc, có người đau khổ. Có người thành công, có người thất bại...Tôi không nghĩ có ai đó hoàn hảo. Chắc mẩm chỉ có chúa trời!. Vì thế việc diễn đạt và giải tỏa nỗi đau ở mỗi người khác nhau. Tùy vào bản thân, tính cách và môi trường xung quanh họ. Bạn có bao giờ thấy một người được yêu thương chân thật, hạnh phúc hay lạc quan lại tìm đến với self-cut chưa?. Tôi chắc chắn là không. Đơn giản vì chẳng ai khùng điên đến mức đó. Nhưng hãy nhớ cho kĩ, không ai hạnh phúc cả cuộc đời. Với một số người việc hét lên hay tâm sự với ai đó là một cách giải tỏa nỗi buồn, thì đối với người khác, self-cut là một sự giải thoát. Không phải ai cũng dễ dàng mở lòng và sống thành thật với mọi người. Càng không phải ai cũng dễ dàng thõa mãn cảm xúc giải thoát được nỗi buồn. Với những người như thế, self-cut cũng là một biện pháp. Những khi nỗi buồn chạm tới đáy tâm hồn, đè nặng lên nó, họ cần được giúp đỡ. Tôi đã từng thấy một đứa bạn tìm đến với self-cut mà không hề do dự. Ba mẹ ngoại tình lẫn nhau rồi li dị, bạn trai bỏ theo đứa bạn thân. Và nó đến với self-cut vô cũng tự nguyện. Nó như muốn giết hết mọi người xung quanh, " Giết hết rồi tao cũng chết". Nhưng nó không thể làm thế, và tự làm đau mình là giải pháp "an toàn" nhất. Những đầu ngón tay của nó luôn tơi tả trong thời gian ấy. Vết thương này chưa lành đã bị xé toạt bằng những đường dao mới. Tôi chợt nghĩ, tay nó tả tơi thế kia thì tâm hồn nó sẽ thế nào. Phải mất gần một năm nó mới cân bằng trở lại, và thôi chơi trò ấy. Sau này, tôi có hỏi nó trong thời gian ấy có bao giờ nó cảm thấy đau nơi những vết thương không. Nó trả lời thế này : " Mày khùng quá, nếu tim mày ngừng đập rồi thì mày có còn thấy đau chỗ nào không?". Tôi im lặng, không nói gì. Giờ thì nó đi rồi, theo dì ra nước ngoài định cư. Trước khi đi nó nói : " Mày cũng thôi đi Thư, đừng chơi nữa, lớn hết rồi. Mày phải học cách yêu thương mày đi, rồi sống cho có trách nhiệm với gia đình và bạn bè. Mày là người tốt, đừng tự hành hạ bản thân mình như thế. Sau này dù có gặp bất cứ chuyện gì thì cũng phải mạnh mẽ lên, cố gắng vượt qua, đừng chơi trò ấy nữa.". Sau khi nó bay, tôi chỉ thực hiện đúng được một ý nhỏ trong lời dặn của nó, sống có trách nhiệm với gia đình và bạn bè. Còn những ý còn lại tôi không làm được. Tôi không yêu bản thân mình được, vì tôi không biết yêu thương là như thế nào. Tôi cũng đã self-cut một vài lần vì nhiều lí do. Tôi cảm thấy thương hại chính mình. Tôi không bao giờ hối hận vì đã self-cut. Vì những lúc đau nhất, nó đã giúp tôi rất nhiều. Nhưng giờ tôi đã "lớn" thêm chút chút, và tôi cũng đã học được một cách giải tỏa nỗi buồn khác. Tôi thay đổi.

No comments: