Thursday, September 18, 2008

Chó


Nấu canh xong, đang múc canh ra tô, bỗng nhiên cái tô kêu rắc một tiếng rồi nức toát. Nước canh chảy tùm lum. Sợ quá, không biết có điềm gì không, sao tự nhiên tô thủy tinh nứt. =((
Dạo gần đây tâm trạng bất ổn lắm, nên giờ đây có cái gì đó ngẫu nhiên xảy ra mình cũng cho là điềm báo hết :-
Sáng nay, Kot vẫn khóc vì con mèo mới chết.
Có người từng hỏi" em không thích nuôi thú cưng hả?". Uh, không thích, không thích ghê gớm. Họ bảo mình chẳng biết thương động vật gì cả. Uh, tôi thương tôi còn không xong thì sao đủ sức mà thương ai.
... Ngược về nhiều năm trước, khi ấy có một con chó đen thui xấu xí, chui tọt vào góc hiên nhà của một cô bé. Con chó rên hự hự vì đói, bé lấy cơm cho nó. Và rồi từ đó bé với chó làm bạn với nhau. Từ lúc bé nhỏ xíu đến lúc bé thành cô nữ sinh phổ thông, và chó con ngày nào cũng đã ra dáng anh chàng chó.
...Ngược về kí ức hạnh phúc, Milu khôn lắm. Mọi người cứ vui bảo chó khôn vào nhà là tốt lắm. Bé nhớ có lần vì cả nhà nằm trong phòng, mở ti vi to quá, khách kêu không nghe. Thế là Milu chạy vào đường luồn, sủa inh ỏi ngay cửa sổ phòng. Khôn lắm. Nhờ Milu mà lũ trộm chó không bắt được con nào quanh xóm hết.
...Ngược về đêm tối ngày hôm ấy, lũ bất nhân tẩm thuốc vào thịt rồi quăng vào nhà cho Milu ăn. Milu ăn thật.
...Ngược về sáng sớm ngày hôm sau, Milu chết trong đường luồn.
...Ngược về thuở ban sơ, "nhân chi sơ tính bổn thiện".
...Ngược về quá khứ ngày hôm ấy, không ai ác như con người. Bản chất là thú vật thì không gì thay đổi được. Tôi cầu mong cho tất cả những người đã làm chuyện ác độc vào ngày hôm đó sẽ không bao giờ chết, cứ để họ bất tử. Bất tử trong nghèo khổ, trong bẩn thỉu, trong cái nhìn dè biểu của người khác, sống mà "cái nhân" đã bị những con chó cắn đến nát tơi. Lũ hạ đẳng.
...Thức dậy ở hiện tại, tôi không nuôi con gì hết.
Một lần đã là quá đủ, tôi không muốn phải lần nữa, rồi lẫn nữa đưa tiễn những gì mà mình yêu thương ra đi. Tình yêu thương trong sáng lúc nào cũng đẹp, nhưng một khi bị vỡ vụn thì sẽ chẳng bao giờ liền lại như cũ. Tình yêu tôi dành cho Milu là mãi mãi. Và nỗi buồn đau khi nó mất cũng theo mãi tôi đến khi nhắm mắt. Vậy nên, tôi không nuôi gì hết.

No comments: