Thursday, December 3, 2009

1/2 Thực tế - 1/2 thực dụng


Hôm nay bị mắng hai chữ "thực dụng", không tức mà lại thấy có gì đó vui vui trong lòng, vì biết rằng người chửi không hiểu được thực dụng là như thế nào và hơn nữa là đang hết sức ghen tị với cái "thực dụng" của mình. Nhưng thật ra, giữa thực dụng và thực tế đôi khi hay bị nhầm lẫn.1. Thực tế: Biết nhìn vào thực tại, không mơ mộng viễn vông. ( Xuân Huy, Đồng Công Hữu, Từ điển Tiếng Việt, NXB Trẻ, 2007).2. Thực dụng: Chỉ nhắm vào lợi ích vật chất trước mắt mà xem nhẹ các mặt khác. (Xuân Huy, Đồng Công Hữu, Từ điển Tiếng Việt, NXB Trẻ, 2007).Tôi tự nhận mình là kẻ sống thực tế nửa vời, và từ chối hai chữ thực dụng, dù rằng bản thân tôi vẫn luôn ao ước mình trở thành một kẻ thực dụng để có thể "sống tốt" hơn theo một nghĩa nào đó. Còn tại sao lại là thực tế nửa vời thì thưa rằng tôi không đảm bảo được cái vế sau theo định nghĩa trên, không mơ mộng viễn vông. Tôi mơ nhiều lắm, mơ khủng khiếp, mơ ban đêm lẫn mơ ban ngày, cứ có dịp là tôi mơ. Tôi mơ mình có một căn biệt thự to đùng ở trung tâm thành phố, rồi tôi mơ mình trở thành một kẻ vừa có quyền vừa có tiền, lại mơ thêm một người chồng thật giàu, mơ luôn khoản đẹp trai và hết sức yêu mình, rồi tham thêm chút nữa tôi mơ có ba đứa con thật xinh xắn và thông minh. Đó, tôi mơ ghê lắm, mơ đến nỗi tự cảm thấy hổ thẹn trước giấc mơ "nhỏ nhoi" của mình. Nhưng tôi được ở chỗ tôi không để những mơ mộng của mình trở thành ám ảnh, và đẩy bản thân làm tôi mọi cho những ám ảnh đó. Tôi ham muốn và tham lam nhiều thứ, nhưng sự giáo dục của gia đình dạy tôi phải tham vọng trên sức của bản thân chứ không phải của người khác. Điều đó giúp tôi giữ một chân bên này của thực tế, mà đặt cả hai chân sang nửa bên kia của thực dụng.Nhiều lúc tôi khâm phục những người sống thực dụng lắm, họ thật là tài giỏi. Nếu bạn hỏi tôi họ tài giỏi chỗ nào thì tôi sẽ nói ý kiến mình ngay lập tức, không phải suy nghĩ vòng vo làm gì. Nếu xét về vế trước, chỉ nhắm vào lợi ích vật chất trước mắt, thì cũng đã thấy được cái tài của họ rồi. Mấy ai biết rằng điều gì trước mắt mình đang có lợi, rồi làm sao có chiếm hữu được cái lợi ấy. Đấy, cả một nghệ thuật chứ không vừa. Rồi thêm vế sau, mà xem nhẹ các mặt khác, lại thêm một cái hay nữa của những người thực dụng. Có lần một người nói vui với tôi thế này, cái lợi của bản thân còn giữ không nổi thì làm sao giúp người khác. Đúng vậy, bản thân mình làm cho mình vui và hạnh phúc không nổi thì lấy gì mà làm người khác vui. Con người ta nếu lúc nào cũng phải quan tâm đến nhiều thứ thì kham sao nổi. Bạn bè có chung một cơ hội, không giành giật thì không có phần, vậy nên phải giành phải giật. Mà nếu lúc ấy, ai còn phân vân, còn cảm thấy sẽ phải có lỗi với bạn bè thì chắc chắn sẽ chẳng có phần nào. Rồi sẽ chui vào một góc mà khóc, mà tức tối vì mất phần. Vui là ở chỗ ấy. Vậy nên mới nói những người thực dụng ở giỏi ở điểm này lắm, giữ cho bản thân mình lạnh lùng và vô cảm, để bảo vệ chính mình xa những thứ sẽ làm mình tổn thương và đau khổ. Hay là ở chỗ ấy.Nhưng nghiệt nỗi là tôi không sống thế được, đặc biệt là cái vế sau, tôi đầu hàng. Vậy nên tôi cũng chẳng thể nào trở thành đứa thực dụng được, buồn lắm đấy. Tôi cạnh tranh với bạn bè thì được, chứ chơi xấu đam sau lưng thì tôi thua. Nhưng nếu cơ hội là công bằng thì tôi tranh dữ lắm, nỗ lực hết sức để có được. Còn bạn bè ư? Họ nỗi lực, cố gắng hết sức mà không được thì đó là chuyện của họ. Nếu họ không muốn làm bạn nữa thì tôi buông tay để họ đi, tình bạn chấm dứt, vô duyên nhưng có lí. Tôi không phủ nhận mình thích những cái lợi nho nhỏ trước mắt, ai mà không thế. Nhưng nếu đổi cho cái lợi ấy là một mất mát nho nhỏ về tình cảm cũng như danh dự thì tôi thôi, tôi không cần. Đấy, lại thêm một lí do nữa cho việc tôi thực dụng không nổi. Nếu ai đó khoái nói tôi là " Oh, mày thực tế ghê", tôi sẽ thích lắm, cười tươi lắm. Nhưng ai đó điên lên chửi " Mày thực dụng quá", ok, tôi còn cười tươi hơn nữa ấy chứ. Đời mà, phải cười mới sống nổi ( dù răng chẳng trắng gì cho cam :P). Tôn chỉ sống của tôi giờ đây là " à, sao cũng được".

No comments: