Wednesday, April 29, 2009

[...] - 17


Ngày hôm nay trời âm u quá, oi bức, khó chịu. Đã bệnh 3 ngày nay, đau nhức, viêm họng, sốt, rất ghét mình thế này.


Ngồi từ cửa sổ, nhìn ra đường, xe cộ và con người chen lấn, hối hả ngược xuôi, bỗng dưng tự hỏi " Liệu mình có hợp với SG không?". Ngay từ khi bước những bước chân đầu tiên vào SG, mình đã dặn với lòng: " Thư, đây rồi, phải bám trụ lại SG, bằng mọi cách". Tôi không yêu SG nhiều đến nỗi để có thể rời bỏ quê hương và quyết gắn bó với SG, tôi cũng không đủ dũng cảm để gọi SG là quê hương thứ 2 của mình. Nói chính xác hơn, tôi cần SG. Tôi cần SG vì nó năng động và luôn có hàng triệu cơ hội để sống và làm việc. Tôi cần SG vì ở cái xứ đông nghịt người này, tôi không có quá nhiều người quen biết để can thiệp, hay nói này nói nọ về tôi, về gia đình tôi. Và hơn hết, tôi cần SG như một nơi trú ngụ an lành, xoa dịu đi những bực tức, tuyệt vọng, đau đớn mãi bám theo ngày tôi lên tàu vào SG, như một nơi để tôi chốn chạy.

Tôi không ghét quê hương mình, không ai có thể ghét hay căm thù quê hương mình đến cuối đời. Tôi yêu quê mình. Tôi thích biển, dù là đang yên ả hay giận dữ. Tôi yêu những cánh đồng lúa bao la, mà mỗi khi lên đến đỉnh Chóp Chài nhìn xuống tựa hồ như một tấm thảm lớn xanh mướt. Tôi thích những con suối lớn, trong lành và mát lạnh. Nhưng với con người, đặt biệt là họ hàng, tôi lại sợ. Tôi sợ hãi trước cái cách mà nhiều người suy nghĩ, thái độ của dòng họ. Chán ngán, thậm chí là không muốn nhìn mặt. Và còn cái bản tính sống sĩ diện và gia trưởng của nhiều người đàn ông ở đây, khiến niềm tin vào hôn nhân với một người miền trung trong tôi nhợt nhạt, xanh xao đi rất nhiều. Và giờ đây, tôi chán khi phải nói đến hôn nhân, đến việc sẽ phải chung sống với một người nào đó. Thậm chí có lúc, trong tôi luôn hiển hiện một cuộc sống gia đình tương lai đơn chiếc, có con mà không cần có chồng. Đó là một trong những "quà tặng" mà quê hương đã cho tôi.

Cuộc đời tôi rồi sẽ có nhiều, nhiều ngày âm u hơn nữa. Rồi sẽ có những đợt giông bão đến thăm tôi. Rồi tôi sẽ thương đau nhiều hơn, và cũng có lẽ được yêu thương nhiều hơn. Tôi đã bước qua bao nhiều giông bão rồi, tôi cũng không nhớ. Tôi chỉ biết, ở cái tuổi 21 này, đáng ra tôi không nên viết ra những dòng như thế này, mà thay vào đó sẽ là những ngọt ngào của cuộc sống trẻ xinh tươi và nồng nàng yêu thương.

Nhưng, tôi đâu có chọn cho mình những dòng này.


Add Image

No comments: