Thursday, December 3, 2009

Bay


Tôi có một thói quen bất di bất dịch, được giữ từ thời còn ở 360, tôi luôn chọn hình trước khi viết. Nghĩa là tùy vào tâm trạng mà tôi chọn hình, và tùy vào cái hình tôi chọn tôi sẽ viết. Vậy nên đôi khi chọn hình xong tôi chẳng biết viết gì, vì những gì tôi nghĩ đã được hình ảnh bộc lộ, đôi khi cũng trần trụi lắm. Nhưnd được cái không phải ai cũng hiểu, và vì không phải ai cũng hiểu nên cũng không phải ai cũng hỏi. Và vì không ai cũng hỏi nên tôi...yên thêm chút nữa. Ra là có lợi!.
=================================
Ngày trước, tôi luôn nghĩ rằng những mối quan hệ cần được thời gian dán nhãn. Nghĩa là quan hệ nào có thời gian càng lâu thì càng tốt, càng ngon, càng phải giữ gìn. Nhưng giờ đây, sau những gì đã trải qua, tôi phát hiện điều này không được đúng cho lắm. Có những người quen tôi lâu rồi, và tôi luôn nghĩ họ hiểu mình không ít. Nhưng sự thật không như tôi nghĩ, họ chỉ hiểu tôi theo hướng họ muốn, theo những gì họ thích mà không cần đếm xỉa tới những gì tôi bày ra trước mắt họ. Những thứ mà chỉ với họ tôi mới dám bộc lộ. Họ bỏ qua. Và tôi cũng bỏ qua. Vậy nên xong chuyện. Ngược lại, có những người chỉ gặp tôi đôi ba lần đã lột trần tôi như đứa trẻ còn ẵm ngửa. Không cần phải dò đoán, họ nhìn tôi, xoáy sâu vào tôi. Không cần hỏi han, họ viết nên những câu trả lời trong đầu tôi trước cả tôi. Họ có tôi theo cách đơn giản nhất, và họ thì không bao giờ nói rằng họ hiểu tôi. Vì họ biết rằng nếu họ nói như thếi, tôi sẽ cười như dại đến nơi. Họ chỉ cần làm, mà không cần nói cũng đủ để tôi hiểu rằng họ hiểu tôi. Vậy thôi, xong chuyện.
=================================
BAY.
( Tôi viết BAY. khi đang nghe Abrazame của Laura Fygi và pix dành cho BAY.)
Đêm sẽ dài,
Khi những đôi tình nhân dứt lìa nhịp đập
Khi dối lừa len lõi giữa yêu thương
Khi giận hờn hỉ hả trên xác rữa đam mê
Khi anh nói: " Cho đi mà không mong chờ đáp trả"
Đêm sẽ dài,
Khi nước mắt nhảy múa trên nụ cười
Khi tiếng nấc nảy bật nơi cuống họng đã rát khô
Khi đau thương ăn mòn, nuốt chửng hạnh phúc
Khi anh nói: "Anh làm thế là vì em"
Như biển lớn chưa một lần ôm ấp buồm đỏ
Như sa mạc chưa một lần trầm mình trong nước mát
Như tử tù nơi ngục sâu tăm tối
Khao khát được yêu, khao khát được thương
Anh đã nói,
và em đã tin,
như tin tử tù chết khát giữa lòng sa mạc - biển
Giờ đây khi đêm dài đổ ập
Em muốn bay đến những trái tim đã dứt lìa nhịp đập
để nghe lời yêu thương từ trái tim trống rỗng
để hiếu kì dò xét cuộc ẩu đả của dối lừa và yêu thương
để biết được bao nhiêu giận hờn là đủ để lấp kín đam mê
Em muốn bay đến bên anh,
nghe anh nói " yêu là trò chơi tàn nhẫn"
Giờ đây khi đêm dài giẫy mình chờ chết
Em muốn bay đến bên xác thối của tình yêu
để nếm vị chua chát mặn nồng của nước mắt
để ngửi mùi máu tanh rỉ rả từ cuống họng khô kiệt
để bật cười khi hạnh phúc giãy giụa trong tay đau thương
Em muốn bay đến bên anh,
nghe anh nói: " Yêu là sự vị kỉ khôn cùng"
Em muốn bay đến sa mạc-biển
để cứu giúp người tử tù ngu muội
Nhưng làm sao bay được khi lòng tin đã mất
khi đôi cánh nặng trĩu những ngờ vực
khi đôi mắt mù lòa vì nước mắt uất hận
khi núi đá tổn thương cột giữ đôi chân yếu mềm
khi anh nói: "anh yêu em rất nhiều"
Em muốn bay
Em không muốn bay.
Em muốn bay
Em không muốn bay.
Hãy lấy dấu chấm ra khỏi cuộc đời em
Hãy thả tự do cho đôi chân
Hãy trả lại đôi mắt rạng rỡ yêu thương
Hãy trả lại lòng tin ngày cũ
Hãy để em được bay
Em muốn bay
không phải bay.
Em muốn bay
không phải bay.
Em muốn được bay bay bay bay
P/s: Viết thì viết thế thôi, nổi hứng thì hư cấu nên niềm đau để tự thưởng thức thế thôi, không phải viết về bản thân :P

No comments: