Thursday, September 1, 2011

[...] - 33


Mấy hôm rồi cố gắng viết một cái gì đó, nhỏ thôi, nhưng để xúc cảm có cơ hội được giải phóng. Thời còn ở 360, khi cảm xúc bừa bộn, hay khi lòng không yên thì sẽ viết ra. Tât nhiên không viết thẳng trực tiếp về cảm xúc ấy, mà viết lung tung, cốt chỉ để thỏa mãn cảm xúc của bản thân. Có thể nhẹ nhàng, có thể sến, có thể dữ dội và cũng có cả điên khùng. Nhưng viết được, hồi ấy viết được, có thể thả lỏng cảm xúc. Giờ thì khó. Không biết tại sao. Thử đây!
Hôm nay buồn, muốn ngửa mặt lên trời mà tự cười chế giễu bản thân thật lớn. Âu cũng đáng. Cảm thấy bản thân yếu đuối và thảm hại. Nhiều lúc nghĩ có khi nào "mình" chết rồi không, hay chí ít chắc cũng chết phần nào rồi. Cười!
Không ai muốn sinh ra mang theo tâm hồn nhạy cảm yếu đuối, ẩn sâu trong vỏ bọc lạnh lùng cả. Nói thế không có nghĩa tự nói bản thân là như vậy. Mình có nhạy cảm, có yếu đuối, lạnh lùng cũng có, nhưng hẳn không phải thuộc loại "cực" nhạy cảm hay yếu đuối. Nhưng sao hôm nay nơi ngực trái lại đau ê ẩm đến thế. Đùa thôi mà, có thật đâu. Vậy mà sao đau đớn đến thế. Tự mình đưa mình vào hố sâu tuyệt vọng. Những tưởng vết thương đã khép miệng, da non cũng đa lên rồi. Thế mà chỉ cựa mình chút thôi thì máu lại rỉ ra đau đớn. Có khi vậy lại hay. Cứ để vết thương toát miệng để dặn dò bản thân rằng không hạnh phúc nào có thể dài lâu mãi mãi...
-------------------------------
Mấy hôm nay lại chìm đắm vào Abrazame, bản của Laura Fygi. Đã nghe nhiều người hát rồi, những vẫn cứ ưng bản này nhất. Có gì đó da diết, không muốn rời nhau...

Chả viết được gì cho ra hồn!

No comments: