Tuesday, September 27, 2011

[...] - 35

Happy - Tracy Chapman

Tôi, ở hiện tại này đây, tôi chẳng biết mình đang ở đâu.
Tôi rời bỏ một hội bạn tôi đã, hay vẫn đang, yêu. Có lẽ không ngừng yêu, nhưng không còn gì kéo tôi lại. Chợt nhớ, ở đâu đó trong một cuốn sách tôi đã đọc, người mình yêu nhất là người mà mình cho phép họ làm mình tổn thương. Tôi có không? Hay vì tâm tôi quá chật chội và mong manh nên không thể bỏ qua những lời nói và hành động, thậm chí chỉ là một suy nghĩ? Tôi mệt mỏi vì phải là người gọi điện, nhắn tin, hẹn hò, cố gắng gắng kết mọi người. Bản thân tôi không nhận ra mọi thứ đã kết thúc ư? Có chứ, rõ lắm. Nhưng những kỷ niệm nhiều quá, ứ đọng trong từng vùng ký ức không ngùng khiến tôi tiếc nuối. Nó đẩy tôi không ngừng đấu tranh, tiếp tục hay buông xuôi. Và tôi chọn buông xuôi. Vì tôi cạn sức mất rồi. Thế thôi!
Gửi bạn: tôi buồn.
------------------------------------------------------------------------------
Có một điều mà tôi muốn làm ngay lúc này là bắt xe lên Đà Lạt, kiếm một phòng trọ nhỏ, vùi mình và ngủ mãi, đừng dậy thì tốt. Nhắm mắt những mong những mệt mỏi muộn phiền buông tha cho tôi, rời bỏ tôi mà đi đi. Như một lời van xin không mong chờ hồi đáp
------------------------------------------------------------------------------
Rồi sẽ nổ thôi. Dự cảm là thế. Sẽ đến lúc giới hạn bị bỏ lại đằng sau, và địa ngục sẽ mơn trớn chào đón. Rồi sẽ đến....

No comments: