Wednesday, April 6, 2011

Về cái chuyện xách giỏ đi ăn cưới


Đầu tiên, mình xin khẳng định là mình thích đám cưới lắm. Nó không chỉ là buổi "thông báo" với bàn dân thiên hạ việc gái đã có chồng, trai đã đeo...gông mà còn là hình thức của sự gắn kết thiên liêng của hai con người. Nhiều khi ngồi mơ mộng, ngó lên trời, dòm mây bay bay, mình ao ước có được cái đám cưới thật đẹp, thật hoành tráng lắm. Con gái mà, ai chả thế! Nhưng nếu nói vầy thì làm gì có chuyện mà ngồi tám ở đây.

Cái sự tám này nó không liên quan đến Lễ Gia Tiên này nọ, mà nó liên quan đến cái "trần tục" mang từ đám cưới kìa. Mình đi ăn cưới lần nào cũng như lần nấy. Vừa mừng cho cô dâu chú rể, nhưng lại rầu rầu cái bụng. Cái bụng nó rầu không phải vì tiền mừng, mà nó rầu vì nó chưa thấy cái đám cưới nào thật sự ấm cúng cả. Gửi xe, vô tới cửa làm vài ba cái thủ tục lặt vặt là tiền mừng và ký tên, cái có người chạy ra hỏi "Chị là bạn cô dâu hay chú rể". Và tùy vào mình trả lời mà mình được dắt tới đâu. Bàn này là của bạn cô dâu, khu vực này là bạn chú rể. Thế lỡ mình bạn cả hai thì mình ngồi...hai hàng à? Rồi đến khi vô ngồi trong bàn, ngó tới ngó lui thấy chẳng ai quen nên cũng chẳng biết nói chuyện gì nhiều:
- Em bạn ABC hả?
- Dạ.
- Em tên gì?
- Dạ, tên XYZ.
- Uh.
....
- Cô dâu xinh quá ha!
- Uh, dễ thương quá!
- Chú rể coi bộ cũng hiền lành.
...
- Ăn đi em, ngại gì!
- Dạ, ngại gì đâu anh. Cứ để em tự nhiên.
- Món này ngon đó chớ.
- Dạ, ở đây nấu ăn cũng được.

Đó, kịch bản thường là thế. Thêm chút hoa lá cành là vài nụ cười, vài cái gật đầu là xong. Không ai đi ăn cưới mà cứ cắm cổ ngồi ăn bao giờ, cũng phải ngại chứ. Nhưng xếp vô cái bàn không quen ai ráo thì biết nói cái chi.
Rồi, đến cái chuyện cô dâu chú rể tới từng bàn cụng ly cốp cốp dô dô. Mỗi bàn một ly. Đám cưới nhỏ nhỏ thì đỡ, lỡ mà đám cưới lớn thì thể nào đi một vòng trái đất như thế thì đêm tân hôn cả hai vợ chồng chỉ có nước mạnh ai nấy ngủ, sức đâu mà động với chả phòng. Đó còn chưa kể vì đông quá nên mỗi bàn chỉ gặp được cô dâu chú rể có một lần, rồi chờ đến khi ra về mới gặp thêm cú chót. Vậy đó, đám cưới coi bộ ngộ quá ha. Ngồi cả buổi gặp chú rể cô dâu được hai lần. Gặp lần đầu là "chúc anh chị hạnh phúc nha". Gặp lần sau trước khi ra về "Em về nha chị, chúc hai người hạnh phúc".
Mà nhiều chỗ phục vụ khách cũng rất tếu. Tôm đưa lên cả buổi, khách ăn gần xong thì vác hai đĩa muối tiêu đặt lên. Khách ngó nhau, không hiểu muối tiêu ăn với cái gì? Chẳng lẽ có món ... muối tiêu sao? Rồi có lần mình đi ăn cưới. Món khai vị dọn ra tô soup, thêm chục chén. Cô phục vụ xinh xinh nhanh tay múc mỗi chén một muỗng lớn soup, rồi lẳng lặng bưng tô soup chạy vô trong. Khách có muốn ăn thêm cũng đành ngồi đó mà nhìn. Haizz! Mấy ông anh hay nói vui, đi ăn cưới xong là phải ghé vô tiệm phở dợt đợt hai mới đặng. Nghĩ thấy tếu mà cũng chẳng sai.
Vậy chớ đi ăn cưới là đi làm chi. Đi chúc mừng thì cũng chẳng đủ, đi ăn cũng chẳng no, đi cho vui thì cũng chẳng ra sao? Coi bộ, cái vụ cưới xin này ngộ quá. Cần xem xét kỹ mới được :D



2 comments:

Nhan Tran said...

Vậy chắc nên rút kinh nghiệm cho bản thân, tổ chức tiệc cưới kiểu khác há ;-)

Meggie said...

Hihi,cái đầu em nó tiêu cực lắm, đang tính hay thôi cái khoản đám cưới :D