Wednesday, May 5, 2010

[...] - 25


Đâu rồi những đa cảm muộn phiền vô cớ giữ cho ta biết yêu thương và nảy mầm trong ta hàng vạn mong muốn vỗ về nỗi buồn của ai đó? Đâu rồi lòng tin non nớt vô tư không đòi hỏi sự bảo đảm già nua kẹt xỉn? Đâu rồi ? ....Đánh rơi ở quá khứ rồi.
Sự biến chất như một sản phẩm cố-ý-bị-lỗi của những suy nghĩ sai lệch và những nhận thức tầm thường. Ta bực tức, nổi điên trước chính cơn cuồng vọng không cách gì kiềm chế của chính mình, trở thành nô lệ của chính mình.
Thương hại thay cho chính ta.
............................................................
Saigon dạo này bắt đầu mưa. Nếu hỏi tôi có thích mưa không, tôi sẽ nói tôi không thích mưa, nhưng cần mưa để có thể ở gần thứ làm cho tôi thích thú, là sét, không là sấm. Mưa đẹp như một tiểu thư trinh trắng mê mẩm với mớ tiểu thuyết diễm tình. Cô làm những gã si tình hoang tưởng chìm đắm trong vẻ đẹp hiền dịu của mình. Sấm thì ồn ào, vô duyên và trơ trẽn. Sấm như một ả gái già ế chỏng chơ không ai thèm yêu nên đâm ra tức tối, coi bạt mọi thứ. Ả gầm rú, hống hách, oang oang chửi đổng cả bầu trời. Con mụ già vô duyên không chê vào đâu được. Sét lại khác, nàng ý nhị và tinh tế, nàng rực rỡ, ngời sáng. Nàng mãnh liệt, dứt khoát và cương nghị. Không những thế, nàng còn là một nhà thiết kế tài ba. Mỗi lần nàng đến, nàng lại khoác những chiếc váy dài chấm đất đẹp kiêu sa lộng lẫy khác nhau. Đấy, nhiêu đó thôi cũng khiến tôi chết mê với nàng. Vậy thôi, yêu đơn giản là yêu.
............................................................
"Đằng sau từng lời hờ hững
Là tháng năm sắp qua rồi
Đằng sau nụ cười hạnh phúc
Là tiếng khóc lúc không người
Một ngôi nhà vắng
Một đêm trắng như những nỗi buồn trong đêm mùa đông
Hay màu hoa
Đang chờ lúc xuân sang thức dậy"
[ Giấc mơ màu trắng - NS Trần Lê Quỳnh - CS Nguyễn Lê Bá Thắng]
.........................................................
Mất ngủ dẫn đến tinh thần bất ổn định. Vậy thôi!

No comments: