Saturday, July 17, 2010

Về cái "sự dịch" nhạc


Tôi không giỏi ngoại ngữ, nhưng tôi thích nghe nhạc nước ngoài. Với tôi, âm nhạc có sức mạnh riêng của nó. Không cần phải biết tiếng Anh mới nghe nhạc Anh, hay nhạc Ý, nhạc Pháp... Nhưng để giữ nó trong tâm hồn mình lâu bền và son sắc, cần phải hiểu bài hát nói về gì, nó có đáng yêu như nhạc điệu của nó không. Vậy nên tôi có thói quen thường tìm cho ra bản tiếng Anh của các ca khúc tiếng Ý, Pháp, Tây Ban Nha mà tôi yêu thích.
Đôi lần trong lúc tìm kiếm, tôi phát hiện vài bản dịch tiếng Việt. Có cái rất hay, có cái lại... thật phải nói là tào lao hết sức.
Một trường hợp tiêu biểu là việc ai đó đã dịch L'italiano thành Say tình gì gì đó. Một bài hát ngạo nghễ đến thế mà khi qua tiếng Việt lại trở thành:
"Rót mãi những chén chua cay này
Lêu bêu như gã du ca buồn
Lang thang bước với nỗi đau
Với trái tim ta tật nguyền"
Nếu bạn chưa bao giờ biết nghĩa của bài này thì hẵn cũng không sao. Nhưng một khi đã đọc qua và biết nội dung bài hát thì việc ngồi đó mà nghe cái bản "lời việt" này rất khó chịu.
L'italiano [The Italian] nói về sự tự hào của một người Ý. Dù ai hát đi chăng nữa thì nó luôn được hát một cách ngạo nghễ, hóm hỉnh và xen chút tự hào khi được là người Ý.
Bản tiếng Ý như sau:
"L'italiano"
Lasciatemi cantare
con la chitarra in mano
lasciatemi cantare
sono un italiano

Buongiorno Italia gli spaghetti al dente*
e un partigiano come Presidente
con l'autoradio sempre nella mano destra
e un canarino sopra la finestra

Buongiorno Italia con i tuoi artisti
con troppa America sui manifesti
con le canzoni con amore
con il cuore
con piu' donne sempre meno suore

Buongiorno Italia
buongiorno Maria
con gli occhi pieni di malinconia
buongiorno Dio
lo sai che ci sono anch'io

Lasciatemi cantare
con la chitarra in mano
lasciatemi cantare
una canzone piano piano
Lasciatemi cantare
perche' ne sono fiero
sono un italiano
un italiano vero

Buongiorno Italia che non si spaventa
e con la crema da barba alla menta
con un vestito gessato sul blu
e la moviola la domenica in TV
Buongiorno Italia col caffe' ristretto**
le calze nuove nel primo cassetto
con la bandiera in tintoria
e una 600 giu' di carrozzeria

Buongiorno Italia
buongiorno Maria
con gli occhi pieni di malinconia
buongiorno Dio
lo sai che ci sono anch'io

Lasciatemi cantare
con la chitarra in mano
lasciatemi cantare
una canzone piano piano
Lasciatemi cantare
perche' ne sono fiero
sono un italiano
un italiano vero.

Bản tiếng Anh:
"The Italian"
Let me sing
with a guitar in my hand
Let me sing
I am Italian.

Good Morning Italy with your spaghetti
and your partisan for President
with my hand on the radio
and a canary on the window

Good Morning Italy with your artists
with your many American posters
with your songs of love
with kind hearts
with more women still less nuns (more women not becoming nuns?)

Good Morning Italy
Good Morning Mother Mary
with eyes full of sadness
Good Morning God
I know you know I am here.

Let me sing
with a guitar in hand
Let me sing
a song, slowly, slowly
Let me sing
because I am proud
I am an Italian
A genuine/real Italian.

Good Morning Italy who doesn't scare
with peppermint flavored toothpaste
with a pinstripe blue suit
with slow moving Sundays on TV
Good Morning Italy with extra-strong espresso coffee
the new sock from the drawer
with the clean flag (flag that switched sides/flag that was clean)
a 600 (type of car I can't think of)

Good Morning Italy
Good Morning Mother Mary
with eyes full of sadness
Good Morning God
I know you know I'm here.

Let me sing
with a guitar in my hand
Let me sing
a song, slowly, slowly
Let me sing
because I am proud
I am Italian
A geniuine/real Italian.

Thế! Từ L'italiano ra thành Say Tình. Ghê gớm thật!
Nếu biện minh dịch lời hát sao giống từng chữ trong nguyên tác được, thì quả thật là không thể. Nhưng tôi đã từng "thấy" nhạc sĩ Trần Tiến dịch Avec Toi của Celine Dion hay ra sao, hay như nhạc sĩ Quốc Bảo đã đưa "Le Geant de Papier" sang tiếng Việt tuyệt như thế nào. Đấy, có dịch từng câu từng chữ đâu mà vẫn bảo toàn nguyên vẹn vẻ đẹp của bài hát gốc. Tôi vẫn còn nhớ có lần nhạc sĩ Quốc Bảo đưa bản tiếng Việt của Le Geant de Papier lên mạng, anh dịch thành " Hình nhân non yếu", có người đã vào comment rằng anh dịch sai rồi, phải là Người khổng lồ bằng giấy chứ. Tôi thấy có chút ngộ nghĩnh. Tôi có học qua tiếng Pháp - dù đã bỏ rất lâu rồi - nhưng cũng biết được là bạn ấy nói rất đúng...theo nghĩa đen. Nhưng nếu dịch thế thì đâu gọi là hay. Người khổng lồ mà bằng giấy thì hẵn phải là hình nhân rồi. Tôi rất thích bản dịch này của anh Bảo, thích lắm lắm.
Tự ngẫm khi một ai đó dịch lời hát thành tiếng Việt thì chí ít cũng nên giữ được cái thần của bài hát, chứ đừng có theo cái kiểu " tui mượn nhạc thôi, tui tự viết lời được". Thế là giết cả một bản nhạc đấy mấy ông ạ!

Friday, July 16, 2010

[...] - 30


Chiều 1h đang chạy bon bon trên đường thì trời mưa. Ban đầu lác đác vài hột, sau to dần, đành phải tấp vô lề tháo tất, găng tay, khẩu trang, kính mắt quẳng vô cặp và lôi áo mưa ra trùm vô. Đi được đoạn nữa cái trời nắng chang chang. Lầm bầm trong miệng chửi ông trời lưu manh. Cởi bỏ áo mưa. Đi thêm đoạn nữa lại mưa lất phất. Bực bội nói lảm nhảm "Vừa vừa thôi ông ơi, rãnh quá không có chuyện gì làm đi ghẹo người ta" - ý chửi cái lão đang ngồi trên cao kia đó. Thà mưa to thiệt to, trôi mất xác cũng được. Không thì nắng ơi là nắng, chết thui cũng xong. Chớ ương ương dở dở kiểu này bực bội khó chịu lắm *liếc xéo* - nói ông đó nhen ông già - *hứ!*

Cũng lết được tới trường đúng giờ. Chạy te te đi đóng tiền học. Lên lầu kiếm giảng viên hướng dẫn. Cô bảo thêm phần cơ sở thực tiễn, thế này, thế nọ, thêm thế kia. Nghe đến đâu mồ hôi chảy ra đến đó. Kiếm đâu ra giờ trời :((. Đã lay lắt vất vả lắm mới xong được cái báo cáo thực tập, giờ thêm cái khóa luận này nữa chứ. Biết thế, lúc trước làm đơn xin miễn bảo vệ, qua thi tốt nghiệp cho rồi T__T. Giờ thì đã muộn, hết thời gian xin xỏ rồi, đành ngậm đắng nuốt cay mà bảo vệ thôi chớ biết sao. Mà chiều nghe cô kể tên vài người có khả năng ngồi hội đồng là mình muốn xỉu rồi. Ôi trời ơi, toàn siêu sao. Đợt này mình chết chắc rồi, không hấp hối được luôn, hu hu hu.
Xong với giảng viên hướng dẫn, lên thư viện kiếm tài liệu. Thấy đề ngoài cửa là thư viện mở cửa đến 20h nên cũng yên tâm vì 7h tối mới đến cái hẹn của con Mộp. Vô ngồi tìm tài liệu, đọc đọc, ghi ghi chép chép. Đến đợt lấy tài liệu thứ 2, nghe em thủ thư bảo "sắp hết giờ rồi, đọc kịp không bạn?" Mình nhìn nhìn, rồi hỏi em ấy "Sao ngoài kia thấy để đến 20h mới đóng cửa mà chị?". Em ấy bảo cái bảng ấy cũ rồi, bảng nhỏ nhỏ đằng kia mới đúng, trong thời gian này chỉ mở đến 17h thôi. (Chửi) Đã không mở phòng tham khảo cho mom mem mấy cuốn niên giám thông kê thì đã chớ, giờ còn chơi trò đóng cửa sớm nữa. Bực mình gì đâu!!!!!!! Ghét, mượn luôn 3 cuốn ấy về nhà đọc. Không thèm ngồi ghế thư viện nữa *hứ*
*Thở dài* trời thì mưa, mà còn những hơn 2 tiếng mới đến cái hẹn của con Mộp. Nhắm tin kêu tụi nó đi ăn đi, mình về. Con Mộp không chịu, không cho về. Thôi thì đành lết qua nhà sách ngồi chơi chớ biết sao. Mình neo đậu ở đó cả tiếng, lê lết từ kệ sách này đến kệ sách kia. Định bụng sẽ mua "Shutter Island", nhưng lại thôi vì đã coi phim rồi. Lết qua quầy sách thiếu nhi, đứng đọc một hồi thiệt lâu. Mình không khoái truyện 1001 đêm với truyện cổ Andersen lắm nên quyết định hốt Truyện cổ Grim về. Làm người - đang - lớn ớn rồi, quay lại làm trẻ con cho đời nó vui. Mà tự nhiên cầm cuốn truyện trên tay, trong đầu mình lại xuất hiện hình ảnh đứa trẻ bụ bẩm mới chết chứ. Mong con quá rồi, con ơi :X
Cái hẹn với em Mộp là hẹn đi ăn vặt. Dạo này mình ăn ớt hơi thiếu kiềm chế nên cái dạ dày bắt đầu giở thói côn đồ với mình. Đau bụng kinh dị. Và hậu quả là ngồi chơi cờ với lão Tào Tháo không chỉ một hiệp. Haizzzz! Khổ cái thân tui >__<

Thursday, July 15, 2010

[...] - 29

Sáng học trang điểm, thói trẻ con giận dỗi của mình lại trỗi dậy. Ê mặt khi không thể tiết chế được tâm trạng, hành động của mình. May là cuối cùng cũng không đến nỗi. Mình nên đi học làm diễn viên mới phải. Haizzz! Mình vốn rất "mẫn cảm" với những câu nói đùa vô duyên, vô cớ của người khác. Thường thì mình để gọn trong lòng, ít thể hiện ra ngoài mặt. Nhưng đôi khi không điều khiển được thì nó lại lọt ra, nằm chễm chệ trên mặt. Đặc biệt là những lúc thể trạng không tốt và tinh thần thì không ổn định. Mình chán bản thân mình quá. Phải học cách tiết chế bộc lộ cảm xúc nhiều nhiều nữa nhen, Meg! *hứ*
À, sáng học vẽ màu mắt. Hay nhưng khó quá. T__T. Mình đánh lung tung cả lên. Màu thì lấy quài mà sao vẫn không thấy đủ. Chắc là mình không hợp với mấy vụ bôi bôi trét trét này rồi. Sau này đi đâu chắc vác mặt mộc đi quá :D
Mới có một phát hiện hay ho. Trên đường đi về nhà mình, có một quán bán cơm sườn nướng cực ngon =p~. Ướp i bài luôn. Hí hí hí, hơi bị ghiền roài.