Tuesday, June 1, 2010

Về đợi

Đầu quay mòng mòng.
Nghe nhạc.


Và về đợi....

[Lonely no more - Rob Thomas]
Cách đây 2 năm, khi dạ dày còn "Jeans", tôi thích uống cà phê lắm. Đối với tôi, vào quán cà phê nghĩa là phải uống cà phê và sự thỏa mãn mỗi khi tìm được một quán cà phê đẹp làm tôi chết được. Vậy nên hẹn bạn ở quán cà phê cũng trở nên bình thường với tôi. Nếu không bận chuyện gì, tôi thường đến sớm tí chút, gọi một ly cà phê đen nóng, không đường, pha phin và...đợi. Cái cảm giác bâng khuâng khi nhìn từng giọt cà phê rơi xuống, đánh sóng với cái ly, rồi co tay nhìn đồng hồ, rồi bất giác ngó ra cửa khi có người đến. Một lần, hai lần, ba lần...vậy mà vui.
Mình biết không phải bạn mình, nhưng vẫn nhìn.
Cũng giống như mình biết những giọt cà phê kia rơi là điều tất yêu, nhưng vẫn cứ ngồi đó ngắm nó rơi xuống một cách thích thú khôn cùng.
Để tôi vẽ cho bạn một cảnh tượng như vầy nhé: Vào một chiều nhá nhem tối do trời mưa, dù chỉ mới 4h chiều, bạn ngồi trong góc phòng tiếp giáp tường kính hướng ra đường trong một quán cà phê nhỏ tĩnh lặng gói mình trong con hẻm trực diện đối mặt ra đường. Bạn ngồi đấy, cách những người chạy vội vã ngoài đường lớn kia chỉ bởi tấm kính mỏng và đoạn hẻm ngắn củn. Trên bàn con con, một ly cà phê đen không đường, bốc khói. Mùi hương cà phê quyện lên thơm lừng, luồng vào mũi bạn; chia một ít lên não, chia một tí dạo xuống lưỡi, và chút nữa lại tọt xuống cổ họng. Bạn nghiêng người, xõa nửa thân trên nằm lười lên bàn, đầu hướng ra tấm kính và mắt dõi xa ra lộ. Bạn co tay nhìn đồng hồ, rồi bắt điện thoại lên soạn một tin nhắn vui vui " Nhắn tìm trẻ hư đi lạc" cho ai đó. Bạn đợi.
[It's hard to say goodbye - Celine Dion & Paul Anka]


[Never gonna let you go - Sergio Mendes]
Có lẽ cái thói quen uống cà phê đen không đường ấy ít nhiều làm hạ phẩm cái dạ dày của tôi từ loại
"jeans" xuống thẳng " giấy bồi loại kém", bác sĩ không cho tôi uống cà phê nữa. Và tôi thôi, ngoan nhỉ! Tôi vào quán cà phê, không gọi cà phê, gọi nước ép dưa hấu. Không còn cà phê là không còn mùi thơm đặc quyền ấy, và cũng còn quái gì giọt cà phê mà ngắm. Nhưng tôi tìm được thứ khác để ngắm, là người. Những quán tôi thích thường không đông lắm, có nơi rất thưa khách. Khách đến thường ngồi rất lâu, với bạn, với laptop hay một mình. Tôi nhìn họ, ngắm họ và đợi bạn mình.
[Those were the days - Mary Hopskin]
Tôi thích ngồi đợi bạn trong những quán cà phê yên tĩnh, có phần hơi tối, có gu nhạc nhất định.

Về đợi....
[Lẽ ra là Shape of my heart của BSB, nhưng bấm next thành Supermassive black hole của Muse]


Có một nơi, nếu không bắt buộc phải có mặt, tôi không bao giờ muốn ở đó mà đợi bất kỳ ai - phòng chờ hồi sức, hay phòng hậu phẫu, hay nữa là phòng hồi tỉnh. Tôi không thích, dù tôi biết người ở trong ấy có an toàn đi chăng nữa. Tôi ghét phải ngồi chết dí trên một cái băng ghế lạnh lẽo, nhìn cái đồng hồ phi - nhân - tính, nhìn những gương mặt lo âu rầu rĩ xung quanh mình. Tôi ghét nghe tiếng cửa phòng bật ra, ghét tiếng dép lẹp xẹp của người y tá đi ra viết vội vàng tên tuổi, tình trạng sau phẫu thuật, giờ ra của người bệnh lên bảng. Tôi ghét tiếng ghế cọt kẹt khi người nhà bật dậy hấp tấp lao đến bảng để xem; rồi sẽ có những nụ cười làm cơ mặt đang co lại của họ giãn ra khi thấy tên người thân được xếp cùng hàng với chữ "tỉnh", và sẽ vui hơn nữa khi thấy chính xác giờ người bệnh được đẩy ra. Nhưng cũng có khi là tiếng thở dài, lo âu nối dài lo âu khi chưa thấy tên người thân. Và rồi cái băng ghế lại cọt kẹt khi họ kiếm chỗ ngồi.

[I'm forbidden - Thanh Bui]

Cái "chỗ đợi" ấy khiến tôi mệt mỏi. Xung quanh đâu đâu cũng là bệnh, con tôi thế này, cháu tôi thế kia, em tôi thế nọ. Thường thì tôi ít tự bắt chuyện với người bên cạnh. Tôi ngồi im, trốn bằng cặp tai nghe với âm lượng hết cỡ. Nhưng rồi chính bản thân tôi cũng khiến mấy cái ghế cọt kẹt mỗi khi cánh cửa bật mở. Tôi cũng sẽ thở phào khi thấy tên người thân trên bảng, rồi cũng làm "cọt kẹt" lần nữa khi ngồi trở lại. Rồi lại chơi "cọt kẹt" khi cánh cửa mở to hơn để đẩy một cái băng ca ra, và lại "cọt kẹt" nếu không phải người nhà mình.
Cọt kẹt, cọt kẹt, cọt kẹt ...kéo dài những lo âu...."Sao lâu dữ?".
Cọt kẹt, cọt kẹt, cọt kẹt... những nụ cười nhẹ nhỏm..."Xong rồi đấy".
Sao mà tôi ghét mấy cái tiếng cọt kẹt ấy thế không biết. Bực bội!
[A man without love - Engelbert Humperdinck]