Friday, January 22, 2010

[...] - 23


Từ khi vào Sài Gòn học cho đến này, dù có về quê, thì mình cũng chưa một lần xuống biển, ngắm biển và ngồi với biển. Không phải không có thời gian, nhưng ngại, không muốn gần biển. Biển rộng và mênh mông quá đỗi làm mình nhỏ bé tí ti và cô độc. Mình không thích thể. Cho đến hôm nay...
Mình cần cái mênh mông bao la của biển để che lấp, chôn vùi mình đi. Không ai có thể thấy, không ai có thể nhìn, không ai có thể nghe. Biển sẽ ôm mình, giữ mình chặt nơi đáy lòng dậy sóng, giữ mình an lành.
Đợt này về chắc chắn phải xuống biển, dù biển đang động. Biển động, những còn sóng già trắng xóa đập vào bờ dữ dội như muốn trách móc, căm hận bờ đã lãng quên nó, mãi rong chơi cùng con người. Lòng người ngổn ngang không thích sóng hiền và mềm, lòng người cần những đợt sóng già hung hãng để cảm thấy đồng cảm, an ủi và được vỗ về. Biển động khi lòng người dữ dội.
Sẽ có người theo cùng, một người mà lòng tâm đang câm nín vì đau, vì buồn. Sẽ không phải nương tựa nhau, mà cùng nương vào biển. Biển sẽ ôm chặt và nhận về mình những muộn phiền đau đớn trong lòng người, giữ chúng ở đó để đầy để đủ, để đến một lúc nào đó biển cũng sẽ gầm rú kêu khóc, như người.
Nhớ biển.
Biển có khóc không nhỉ?