Wednesday, April 2, 2014

Wild is the wind


- Em đã từng chưa?
- Em không biết nữa. Có thể đã từng, mà cũng có khi chưa từng.
- Em còn muốn không?
- Em không biết nữa. Có thể còn muốn, mà cũng có khi chưa từng muốn.
- Nhiều khi anh tự hỏi anh hiểu em được bao nhiêu. Nhưng rồi mọi lý lẽ cứ bắt tay nhau chơi trốn tìm, em à. Có đôi lúc anh tin rằng không ai hiểu em bằng anh. Anh đã luôn tin như vậy. Nhưng giờ đây lòng tin không còn ở đây với anh nữa rồi. 
- Tại sao vậy anh?
- Vì anh không biết người đang ngồi trước mặt anh đây có còn là người anh gặp hôm qua hay không.
- Con người thay đổi anh à. Con người thay đổi.

"Love me love me love, say you do
Let me fly away with you for my love is like the wind"

Anh, người đã từng luôn xem bản thân là lữ khách của thời gian, chỉ định dừng chân một chút nơi tim em để nghỉ mệt. Anh thấy tim em chật chội, ních chặt đầy những bóng hình. Anh thấy những khuông mặt người được chạm khắc rõ nét như thể họ vẫn luôn hiện diện trong đôi mắt của em mỗi từng phút giây. Anh cũng thấy những bóng hình đang mờ dần, nhưng chưa bao giờ đủ thời gian để biến mất hẳn. Anh thấy những dải lụa mềm của ký ức, không rõ hình dáng, nhưng vẫn luôn lẩn khuất trong tâm trí em. Em đang níu giữ hay bị níu giữ? 
Người lữ khách đôi khi lạc hướng em à. Lạc hướng, thậm chí lạc lối. Tự nguyên thôi, là tự nguyện thôi. Anh là một người lữ khách lạc lối tự nguyện. Anh lạc vào tim em, bước từng bước thật chậm vào cuộc sống của em. Và rồi mọi thứ biến đổi!
Gần em, anh mới biết quá khứ của anh mới cằn cỗi đến vậy. Anh luôn tự hỏi tại sao yêu thương không tìm đến anh, hay nó nghĩ anh không xứng đáng. Em đưa tay mềm mại chỉ cho anh thấy nơi ngực trái của anh không có gì ngoài sỏi đá, khô cằn đến nỗi yêu thương không thể nảy mầm được. Em ôm lấy anh, vỗ về không ngừng. Và rồi tình yêu của em như mưa nguồn buông xuống đời anh, ngọt ngào và ấm áp, khiến yêu thương nảy mầm trỗi dậy không ngừng. Hạnh phúc ngập tràn khiến anh choáng ngợp, đến nỗi hơi thở thưa thớt đầy chủ ý.
Gần em, anh như con thú hoang bị thương không ngừng đòi hỏi được yêu thương, đã được yêu lại muốn được yêu thêm nữa. Gần em là không đủ, phải ở trong em, phải biến em trở thành máu, thành hồn của anh. Yêu em, không bao giờ là đủ...

"Give me more than one caress, satisfy this hungriness
Let the wind blow through your heart for wild is the wind
You touch me, I hear the sound of mandolins
You kiss me, with your kiss my life begins
You're spring to me, all things to me"

Con người là một thực thể phức tạp và ngông cuồng. Họ ngông cuồng đến độ đòi hỏi những thứ mà bản thận không thể kham nổi, ví như tình yêu. Anh là người lữ khách lạc lối tự nguyện rất phức tạp và vô cùng ngông cuồng. Anh đòi hỏi yêu thương không ngừng mà chưa bao giờ kịp nhận ra con tim yếu mềm không còn đủ sức giữ vững lý trí trong miền hạnh phúc. Anh không những trói buộc em vào đời anh đầy ác ý. Anh thậm chí đã rào dây kẽm gai vào chính cuộc đời mình. Sự tồn tại của anh phụ thuộc vào em, và anh sợ hãi. Con người khi mất quyền chủ động dễ rơi vào trạng thái hoảng loạn và hành động tiêu cực. Anh ghét em nhiều như anh yêu em.
Anh đã bóp ngạt yêu thương trong em. Em không còn muốn ở bên anh, không muốn nhìn thấy anh, không muốn nghe anh nói dù là lời xin lỗi. Nhưng em vẫn chưa bỏ lại anh. Có lẽ em vẫn thấy đâu đó trong anh hình bóng con thú hoang bị tổn thương không ngừng đòi hỏi yêu thương đó.
Anh đã luôn tin rằng anh hiểu em. Anh tin rằng em vẫn luôn yêu anh, không thay đổi. Giờ đây nhìn em héo tàn, dần trở thành cái bóng đi bên đời anh. Anh tự hỏi liệu niềm tin đó có còn đúng không. Từ thú hoang, anh nhận ra mình đã thành quỷ dữ. Còn kịp không? một lần cuối hối lỗi.

- Em đã từng chưa?
- Chưa, em chưa từng yêu anh.
- Chưa từng?
- Chưa!
- Anh chưa từng thôi yêu em.

Em là nguồn sống của anh, anh chưa từng nói với em điều đó. Em là lá cây xanh mướt che lấp những vết thương trên thân cây anh cô độc, anh chưa từng nói với em điều đó. Em là làn gió mát trong lành làm thanh khiết lòng anh, anh chưa từng nói với em điều đó. Anh chưa từng nói, cho đến khi lời nói trở nên vô nghĩ như lúc này. 

"Don't you know you're life itself like a leaf clings to a tree
Oh, my darling, cling to me for we're creatures of the wind"

Và những điều vô nghĩa thì không còn giá trị để nói ra. Anh sẽ giữ mảnh ký ức về làn gió ấy trong tim mình, cho riêng anh.

- Anh chưa từng thôi yêu em.