Wednesday, November 20, 2013

Cô đơn

Người lang thang qua những ngõ vắng im lìm để nắng vàng níu lấy tóc mềm. Người thẫn thờ bước đi trên con đường tấp nập để cuộn mình nương tựa nơi đời sống người dưng nhộn nhịp để thấy mình còn chút tri giác. Đời người thì dài và cuộc sống thì rộng lắm. Người lang thang từ quá khứ, đến hiện tại, rồi sẽ đến tương lai nhưng vẫn không thể nhớ hết những mặt người, không thể góp nhặt hết niềm vui và cũng chẳng kịp buông trôi những nỗi buồn. Cảm xúc ngày qua ngày vẫn đến rồi đi, Người có buồn, Người cũng có vui. Có người đến với Người và ở lại mãi mãi. Có người đến với Người và ra đi mãi mãi. Người nhớ hết chăng?
Những đêm khuya cuộn mình ôm lấy mình, vỗ về bản thân và Người tự hỏi liệu đâu là hơi ấm. Rồi ngạc nhiên khi được ôm lấy thật chặt, bật khóc trong lòng vì hạnh phúc, dù chỉ là vay mượn. Người níu lấy như kẻ khờ cầu xin chút hơi ấm nơi người dưng ngoài phố. Người dưng ngoài phố có ở lại với Người không? hay cũng sẽ rời bỏ Người? 
Người mong mỏi một ai đó giữ mình trong lòng vỗ về, giữ thật chặt không bao giờ buông tay. Một người có thể cầm tay và đi với Người đến cuối con đường cuộc đời. Không do dự và không hối tiếc. Một ngôi nhà nhỏ ấm áp có một ai đó vẫn-luôn-luôn ở đó để chờ Người về, giữ lấy Người trong yêu thương không ngớt.  Một ai đó ngồi bên cạnh khi Người khóc, Người cười, Người đau. Có được không?
C-ô đ-ơ-n, Người đánh vần như trẻ con đang cố nhớ lấy một từ thật đẹp. Cô đơn là ngày. Cô đơn là đêm. Cô đơn là khi một mình. Cô đơn là khi ngồi bên người thân mà vẫn không nguôi đơn độc.
...
Người ngồi nơi gác vắng nhìn bầu trời đêm. Bóng lưng đơn độc run run. Người tự nhủ giá như có ai đó để tựa vào thì hạnh phúc biết bao.
Người ôm lấy Người. Người ôm lấy chính bản thân mình và khóc.
Người khóc một mình. Khóc một mình. Một mình.

"Giá như có người đợi tôi đâu đó giữa cuộc đời
 Giá như có người ôm tôi mỗi tối
 Giá như có người ngồi nghe tôi kể bao vui buồn
 Giá như có thể ôm lấy ai và khóc lên!"
[Giá có thể ôm ai và khóc - Phạm Hồng Phước]